Sau khi Đường Tuấn rời đi, bà Độc yêu cầu con rắn đen ra bên ngoài canh gác, bà ở trong nhà cùng với Hoa Tiểu Nam. Lúc này, Hoa Tiểu Nam đang chăm chú nhìn chùm chìa khóa đang nằm trên bàn của biệt thự Green Garden.
“Ha ha! Tiểu Nam thích thằng nhóc đó rồi hả?” Bà Độc thấy vậy không nhịn được cười. Phụ nữ của dân tộc Mèo rất dễ rơi vào bể tình, huống chi là tờ giấy trắng ngây thơ như Hoa Tiểu Nam. Mà Đường Tuấn cũng tài giỏi đến như vậy, tuổi còn trẻ đã là một tông sư võ thuật, tiềm lực vô hạn, chỉ đáng tiếc là hai người cũng không phải là một cặp đôi phù hợp.
Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam hơi đỏ lên, phụng phịu nói: “Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Cháu chỉ cảm thấy anh ta buồn cười thôi.”
Bài Độc dùng ngón tay chọc chọc trán của Hoa Tiểu Nam, nói: “Cũng chỉ có cháu dám nói một tông sư cảnh giới Chân Khí như vậy thôi!”
Hoa Tiểu Nam le lưỡi, bỗng nhiên hỏi: “Bà nội, anh ta giỏi như vậy sao?”
Bà Độc gật đầu, ánh mắt trở nên nghiêm túc, nói: “Trong số những người trẻ tuổi mà bà từng gặp thì cậu ta có thể xếp trong top năm người!”
“Trong top năm? Chỉ là trong top năm thôi sao?” Hoa Tiểu Nam không khỏi hơi thất vọng, vẻ mặt như là một cô gái dẫn bạn trai về nhà ra mắt bố mẹ nhưng lại không nhận được sự đồng ý.
“Cái con bé này, người trẻ tuổi mà bà đã gặp không biết bao nhiêu người. Trong đó có rất nhiều người là những người có thiên phú bẩm sinh trong các gia đình võ thuật hàng đầu. Đường Tuấn đã lọt vào top năm là đã đủ để tự hào rồi.” Bà Độc không để bụng.
Đột nhiên Hoa Tiểu Nam ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm bà Độc, nói: “Bà nội, vậy so với anh ta thì sao?”
Cô gái hỏi ai cũng không nói rõ là ai nhưng mà bà Độc vẫn biết “Anh ta” trong miệng Hoa Tiểu Nam là ai. Khuôn mặt bà hơi thay đổi, trước ánh mắt mong đợi của cô gái bà lắc đầu và nói: “Không so được. Tuy rằng Đường Tuấn rất giỏi nhưng không có ai chống lưng cho cậu ta cả. Mà thằng nhóc kia, nếu bà không đoán nhầm thì sau khi chúng ta rời khỏi dân tộc Mèo cậu ta sẽ nhanh chóng được mấy lão già đó nâng đỡ thay thế vào vị trí của cháu. Sau lưng cậu ta có hậu thuẫn và toàn bộ tài nguyên của toàn bộ chín mạch dân tộc Mèo, dù là đặt trong những gia đình võ thuật hàng đầu cũng không thua kém ai.”
Vẻ mặt của Hoa Tiểu Nam trở nên ảm đạm, khẽ siết chặt nắm đấm.
Bà Độc khẽ thở dài nhìn về phía nam, đó chỉ là nói đến chỗ dân tộc mèo mà thôi. Bà cũng không nói với Hoa Tiểu Nam là Đường Tuấn có gánh trên vai mối hận của gia đình, anh ta có thể tiếp tục lớn mạnh hay không vẫn còn là vấn đề chưa có lời giải chắc chắn.
“Có lẽ anh ấy thực sự có thể đạt tới cảnh giới Nhập Thần và có thể đưa nhà họ Đường lên vị trí lớn mạnh hơn bao giờ hết.” Hoa Tiểu Nam lẩm bẩm.
Bà Độc không nói nhiều, chỉ vỗ vai cháu gái. Nếu như cảnh giới Nhập Thần dễ dàng như vậy thì Tuệ Tĩnh và Lê Hữu Trác đã không phải là hai người duy nhất từ xưa đến nay đạt tới cảnh giới đó. Về khôi phục lại vinh quang cho họ Đường, về tai họa của họ Đường, Bà Độc đã mơ hồ đoán được điều gì đó, tuy rằng Đường Tuấn rất mạnh nhưng dưới loại tình thế hiện nay, e rằng cũng chỉ là kiến càng gặm cây mà thôi.