Chung Linh há hốc mồm, thân thể co rụt lại, rất điềm đạm đáng yêu nói:
-Ta là bằng hữu tốt nhất của Mộc tỷ tỷ, Tống công tử có thể nể mặt Mộc tỷ tỷ mà tha cho ta một mạng?
-Hừ….hừ…coi như ta xui xẻo, cô nương đến ngủ trên giường đi, ta đi tìm nơi khác nghỉ ngơi.
Tống Thanh Thư phất tay một cái, thầm mắng trong lòng:
“ Sớm biết như vậy, vừa rồi cứ tùy tiện gọi một Miêu nữ đến là tốt rồi..”
-Ta liền biết Tống công tử là người tốt mà..
Chung Linh lập tức liền tươi cười rạng rỡkhuôn mặt chợt sáng như ánh trăng rằm, vô cùng xinh xắn đẹp đẽ.
-Ta ghét nhất là khi nữ nhân nói ta là người tốt,..
Tống Thanh Thư buồn bực nói,
-Chính cô nương ngủ đi, ta đi ra ngoài trước, nếu không thì khó bảo toàn lát nữa sẽ nổi lên thú tính quá độ.
-Khoan…chờ một chút!
Chung Linh lo lắng kêu lên, thấy hắn xoay người ra vẻ nghi hoặc, liền vội nói,
-Tống công tử đêm nay có thể cứ ở trong phòng này ngủ, Lam Phượng Hoàng nói, nếu như… nếu như…
Chung Linh liền đem chuyện Lam Phượng Hoàng áp chế nói cho Tống Thanh Thư nghe.
-Um…chuyện vậy mà cô nương cũng tin sao? Quả nhiên còn là một tiểu cô nương,
Tống Thanh Thư cười nói tiếp,
– Rõ ràng là Lam Phượng Hoàng cố ý doạ cô nương.
-Nhưng nếu như Lam Phượng Hoàng không phải là hù dọa thì sao?
Chung Linh nghĩ đến cảnh tượng bị ném vào hang rắn chồng chất ở bên trong, liền một trận sởn cả tóc gáy.
Tống Thanh Thư sững sờ, nghĩ thầm chính mình bây giờ võ công đã mất, Lam Phượng Hoàng chỉ là nể mặt Đông Phương Mộ Tuyết nên mới đối với mình đưa cho lễ ngộ, nhưng Đông Phương Mộ Tuyết thì hỉ nộ vô thường, nếu như các nàng thật sự không buông tha Chung Linh, thì mình đúng là không có cách nào cứu giúp được.
-Được rồi, ta đêm nay ở lại nơi này, phối hợp cùng với ngươi diễn trò.
Tống Thanh Thư từ trên giường ôm lấy cái chăn, trải trên mặt đất, miễn cưỡng coi như là cái giường.
-Nhưng ….Lam Phượng Hoàng còn muốn kiểm tra cái kia…
Chung Linh xấu hổ lấy ra một tấm lụa màu trắng, hai má đỏ hồng.
-Kiểm tra cái gì?
Tống Thanh Thư nhất thời chưa kịp phản ứng.
-Chính là cái ….chuyện kia đó…
Chung Linh khuôn mặt kiều diễm ướŧ áŧ, gấp đến độ giậm chân.
-Ồ …
Tống Thanh Thư cuối cùng cũng đã hiểu múc đích của tấm lụa trắng này là cái gì rồi, có chút kỳ quái nhìn Chung Linh,
-Cái chuyện này thì ta vô lực rồi, chính cô nương tự nghĩ biện pháp đi.
-Nhưng là… nhưng là nhân gia.. không nghĩ ra mà.
Chung Linh ủy khuất đến độ nhanh khóc
-Nếu không…hay là ta hi sinh một hồi sức lực, giúp cô nương vượt qua cái cửa ải khó khăn này?
Tống Thanh Thư đưa mặt đến khoảng cách gần quan sát khuôn mặt Chung Linh, cảm thấy thấy da dẻ của nàng vô cùng mịn màng non nớt, không khỏi cảm thán cô nương này quả nhiên là xinh đẹp không phụ lòng người, nhưng hắn không thể với tới chỗ tốt được..
-Tống đại ca …
Chung Linh oán trách liếc mắt nhìn hắn,
-Đều lúc này, ngươi còn đùa giỡn..
“Thật là một cô nương mê hoặc hại người.”
Tống Thanh Thư trong lòng âm thầm cảm thán, giọng nói Chung Linh lại nhuyễn nhừ ngọt ngào, nghe được trái tim của hắn như sắp hòa tan, thấy Chung Linh một đôi mắt mở to ba vụt sáng vụt sáng nhìn mình, trước ngực nàng đôi bầu vú săn chắc tươi non phập phồng, Tống Thanh Thư thấy không nên phí sức ở lâu tại nơi đây vì sợ rằng mình không kềm chế được:
-Được rồi ….được rồi, ta sợ cô nương rồi, chính cô nương ở trên ngón tay tự cắn lấy rồi trích máu ra là tốt rồi, Lam Phượng Hoàng làm sao biết được đó là máu ở trên tay hay là ở bên… dưới kia?
-Ồ, ta làm sao không nghĩ tới chuyện này đây?
Chung Linh vẻ mặt tỉnh ngộ ra, đưa ngón tay của chính mình phóng tới bên môi, rồi do dự.
-Lại làm sao thế?
Tống Thanh Thư thấy lạ hỏi.
– Ta sợ đau…
Chung linh lã chã một bộ dáng vô cùng đáng yêu.
-Um… coi như ta kiếp trước mắc nợ cô nương.
Ở trước mặt Chung Linh, nam nhân rất khó mà không sản sinh ra muốn bảo vệ nàng, Tống Thanh Thư đương nhiên cũng không ngoại lệ, hơn nữa nhìn đến mấy ngón tay búp măng của nàng, thì cũng không đành lòng ở phía trên lưu lại vết tích,
-Vậy dùng máu của ta đi.
Tống Thanh Thư đưa ngón tay của mình lên miệng, đang muốn cắn, đột nhiên cảm thấy có chút thiệt thòi, liền đưa tay đưa đến trước miệng của Chung Linh:
-Cô nương giúp ta cắn!
-Ta cắn a?
Chung Linh lại do dự, bất quá nghĩ đến đối phương đã giúp mình như vậy, thì mình giúp hắn cắn một hồi cũng là chuyện đương nhiên, nàng run rẩy cầm lấy ngón tay Tống Thanh Thư, đôi môi đỏ khẽ mở, đem ngón tay của hắn ngậm vào trong miệng, trước sau tàn cũng không dám dùng sức cắn, ngập ngừng mãi cuối cùng quỷ thần xui khiến lại duỗi cái lưỡi liếm quanh ngón tay của hắn, tuy rằng chỉ là cây côn ŧɦịŧ mình bị một cái lưỡi ướŧ áŧ liếm lướt qua, hắn liền dập dờn lên tầng tầng gợn sóng, giọng nói cũng biến thành trầm đục:
-Này, bảo cô nương cắn chứ đâu có liếm đâu?
Chung Linh vốn là đang ảo não, nghe Tống Thanh Thư nói vậy, càng là xấu hổ không chịu nổi, vô thức dùng sức mạnh một cắn, liền cảm thấy một mùi máu tanh tản ra.
-Uí..
Tống Thanh Thư trừng lớn đôi mắt, hít vào một ngụm khí lạnh,
-Cô nương vẫn đúng là nhẫn tâm.
-Xin lỗi, Tống đại ca, đau sao?
Chung Linh vôi lấy từ trong lồng ngực ra cái khăn tay, luống cuống muốn giúp hắn băng bó.
-Đừng… đừng…
Tống Thanh Thư liền vội vàng đem ngón tay bị cắn chảy máu chấm lên trên tấm lụa trắng,
-Tuyệt đối đừng có lãng phí máu này, nếu không ta lại bị cắn thêm một lần nữa đấy…
Chung Linh cẩn thận đem một ít máu tươi trên tấm lụa trắng cất vào trong lòng, Tống Thanh Thư nhìn thấy bên môi nàng còn có một tia vết máu, khiến cho đôi môi càng thêm đỏ sáng ướŧ áŧ, yết hầu không nhịn được nuốt nước miếng, hắn liền vội vã đi ra ngoài,
-Ta đi ra ngoài trước dạo mát hạ hỏa một chút, nếu không phải thì khó bảo toàn sẽ nổi cơn thú tính đè cô nương ra bây giờ..
Nói xong hắn vội vã đi ra ngoài…
-Tống đại ca ….
Chung Linh sửng sốt liền gọi với theo, mở cửa ra thì Tống Thanh Thư đã di chuyển qua góc tường nên không thấy bóng dáng hắn nữa, nàng nghe trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện truyền đến từng hồi gió rít, chẳng khác nào quỷ dạ khóc lóc, Chung Linh kinh sợ giật mình, vội vã đóng kỹ cửa lại, chạy đến trên giường trùm chăn kín mít ẩn trốn.
…………………………………………………………………………………………
Tống Thanh Thư lang thang đi thẳng một đường, Tống Thanh Thư bất giác đi tới khu phụ cận đàm Thánh Thú, đột nhiên lỗ tai hắn hơi động, theo từ trong gió truyền đến tiếng rên nhẹ phệ hồn tiêu cốt làm say lòng người, vừa nghe qua Tống Thanh Thư liền cảm thấy máu huyết căng phồng, đang chú ý lắng nghe thì tiếng rên tắt mất không thấy tăm dạng.
“ Đêm khuya trăng sáng, chẳng lẽ là hồ ly tinh xuất hiện?”
Tống Thanh Thư sững sờ, nhưng không sợ, hắn khác với Chung Linh rất kinh hãi ma quỷ, trái lại càng tang thêm tò mò, theo nơi xuất phát tiếng rên mà đi.
Cũng không lâu lắm, Tống Thanh Thư dừng bước, hắn cuối cùng cũng tìm được nơi khởi nguồn âm thanh, kinh ngạc nhìn trong đầm nước có một bóng dáng nữ nhân.
Trong đầm nước chỉ lộ ra một mái tóc dài với bờ vai trắng như tuyết nổi lên, đôi mắt phượng đóng chặt, không lâu lắm nữ nhân kia ngụp đầu chìm vào trong nước, một lúc qua đi, nàng lại nổi lên mặt nước, đôi môi khẽ nhếch, từ trên mặt nước lại vang lên tiếng rên tiêu hồn thực cốt…
-Hà Thiết Thủ?
Thấy rõ hình dạng mỹ nhân, Tống Thanh Thư kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Thì ra là Hà Thiết Thủ dù sao cũng đã là giáo chủ Ngũ độc giáo, lúc bị Mộ Dung Cảnh Nhạc khống chế, trải qua sơ kỳ hoảng loạn, nàng rất nhanh liền trấn định lại, lúc suy đoán biết Mộ Dung Cảnh Nhạc nhét viên thuốc vào miệng mình chính là loại thuốc gì, nàng linh cơ rất nhanh giả vờ như bị dược tính phát tác, bắt đầu chủ động vặn vẹo thân thể câu dẫn đối phương mau đến giao hoan cùng mình.
Mộ Dung Cảnh Nhạc cũng là tϊиɦ ŧяùиɠ lên não, đã quên mất Hà Thiết Thủ từ nhỏ sinh trưởng ở Ngũ độc giáo, đối với các loại độc dược ít nhiều đều có hiểu biết, hắn vui thích đến gần giải khai huyệt đạo của Hà Thiết Thủ, nàng liền nhân cơ hội lấy độc châm giấu ở trước ngực phóng vào trúng hắn, Mộ Dung Cảnh Nhạc tuy rằng võ công cao cường, nhưng vì gần khoảng cách quá cận kề, không thể tránh thoát trúng phải độc châm của Hà Thiết Thủ, liền vội vàng ngồi xuống phong bế lại huyệt đạo của mình, lấy ra thuốc tự giải độc.
Hà Thiết Thủ thấy mình độc châm Huyết Phong Hầu vẫn không gϊếŧ chết được hắn, vừa kinh vừa sợ, cũng không dám bước tới đánh tiếp, vội vàng phi thân tẩu thoát, lúc hoảng loạn theo thói quen chạy về hướng quen thuộc là Ngũ độc giáo.
Cũng không lâu lắm, thì trong cơ thể Hà Thiết Thủ dược tính phát tác, nàng cảm thấy cả người khô nóng không thể tả, trong màn đêm chạy đến thú trong đàm Thánh Thú, hi vọng dùng hồ nước lạnh lẽo, để giảm bớt cơn động dục đáng bắt đầu phát ra, chỉ tiếc là hầu như không có hiệu quá, nàng cảm giác được bên dưới hạ thể mình, từ sâu trong u cốc dịch nhờn đang chảy ra tràn lan, Hà Thiết Thủ nghiến răng mắng thầm:
-Lão tặc hạ lưu kia, dùng loại thuốc gì mà lợi hại như vậy?
Thân đã từng là giáo chủ Ngũ độc giáo, Hà Thiết Thủ hiểu rõ ràng là dược tính này nếu không giải được đúng lúc, chỉ sợ cả đời này nàng sẽ trầm lún ở bên trong nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, đồng thời lúc này nàng cũng không còn cách nào để tự kiềm chế, trong hồ nước thử dùng bàn tay xoa lấy hạ thể, nhưng dược hiệu vẫn không chút nào suy yếu, trái lại càng lúc càng phát ra kịch liệt hơn….
Chỉ