” Kẻo…kẹt…”
Chẳng biết trôi qua được bao lâu thanh âm phanh xe vang lên làm cho Diễm An An rùng mình tỉnh dậy hướng ánh mắt ra nhìn xung quanh, đương nhiên khung cảnh trước mặt là một trong những ngôi nhà trên đoạn đường khá yên tĩnh mà Diễm An An từng mua này.
Diễm An An chỉnh chu lại chiếc váy đang khoác trên người nhìn Lạc Tu Minh ôn nhu nói.
” Anh ở đây đợi hay là muốn vào cùng em.”
Lạc Tu Minh cảm nhận được sự quan tâm từ Diễm An An liền thành thật đáp.
” Anh muốn vào xem phong thái của bác trai một chút, chắc chắn sẽ không làm phiền đến em.”
Diễm An An nghe hắn nói thế cũng không đợi gì liền xác nhận dấu vân tay chậm rãi tiến vào bên trong, chỉ bước ra sân vườn nhỏ nhưng rất thoáng mát xuất hiện trước mặt hai người là hình ảnh một người đàn ông trung niên tuần tầm bốn mươi đang khoác tạp dày vào bếp chuẩn bị thức ăn.
Nhìn trên khuôn mặt này đường nét uy nghiêm rất có nhiều dáng vẻ của Diễm An An, đặt biệt là đôi đồng tử nghiêm rất giống cô chẳng khác một chút nào. Nhưng dáng vẽ khuôn mặt nhỏ nhắn có phần đơn thuận kia của Diễm An An được thừa hưởng từ Ninh Ngọc nên khá xinh xắn.
Diễm An An bước vào thấy dáng vẽ của Diễm Đạt liền lễ phép nói.
” Chào ba, con đến hơi trể ba đừng để ý nhé.”
Người đàn ông trung niên nghe giọng nói quen thuộc này liền quay lại hướng vang lên âm thanh, thấy được khuôn mặt non nớt của Diễm An An kèm theo Lạc Tu Minh ánh mắt ông co rụt lại bao nhiêu hoài nghi trước đó đều đã thông suốt hết.
Diễm Đạt nhìn về phía Diễm An An ôn hòa hỏi.
” Không sao cả con đến là ba vui lắm rồi, người thanh niên này là bạn trai của con à.”