Thiết Sĩ Tâm đi dẫn đầu, đang đạp chân lên bực cấp thứ ba, Tông Chánh Lương đi sau nửa bước, sáu tên tướng lĩnh khác theo sát sau lưng hai người, sau đó có hơn mười thân binh lưu lại canh giữ đại môn, mọi người đều bị kiếm thanh nhiếp hồn, không biết làm gì.
Chỗ cầu thang bẻ góc ở cuối, có thêm hai tên lính cầm mác canh gác, đang ngạc nhiên nhìn bọn Thiết Sĩ Tâm ở dưới cầu thang, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cơ hội ám sát khó gặp cuối cùng đã xuất hiện, thành công hay thất bại sẽ quyết định trong một sát na, nếu như để địch nhân tỉnh ngộ lại, Yến Phi sẽ chết không sai.
Kiếm quang cực thịnh, Yến Phi phóng người bay lên, hướng Thiết Sĩ Tâm dẫn đầu hung mãnh công tới.
Thiết Sĩ Tâm và Tông Chánh Lương nói cho cùng cũng là cao thủ, tỉnh ngộ trước tiên, Thiết Sĩ Tâm không kịp rút bội đao ra, vội vàng đánh một quyền xuống dưới, đồng thời lánh người lên trên.
Tông Chánh Lương kẹt trong cầu thang dời qua bên cạnh nửa bước, bạt đao phản kích.
Những người khác rối loạn cả lên, tranh nhau muốn rút bội đao bội kiếm ra, bất quá đều đã chậm một bước.
Kiếm quang như mưa bão đập vào địch nhân trên cầu thang, trong nhất thời không có ai biết rõ ai là mục tiêu công kích của Yến Phi.
Thiết Sĩ Tâm la thảm một tiếng, rút lại cánh tay đầy máu đã đánh ra một quyền, bỏ chạy lên trên. Tông Chánh Lương chém vội trường đao, lại vào chỗ không người, hốt hoảng buộc phải chạy theo sau Thiết Sĩ Tâm, tránh lui lên trên. Trước khi hai tên tướng lĩnh theo sát Tông Chánh Lương kịp rút binh khí, đã bị Yến Phi cắt đứt yết hầu, lăn xuống cầu thang, đụng phải làm tướng lĩnh thân binh ở đằng sau lảo đảo không vững, loạn càng thêm loạn.
Yến Phi đạp chân lên cầu thang, Điệp Luyến Hoa hóa thành cầu vồng, đánh thẳng vào lưng Tông Chánh Lương. Một chiêu như vậy không thể nào giết được Tông Chánh Lương, lại để Thiết Sĩ Tâm chạy đến Chung Lâu đại sảnh, hành động ám sát cuối cùng sẽ thất bại, mà Yến Phi sẽ hy sinh vô nghĩa. Thiết Sĩ Tâm bị thương mà không chết, bằng tay không mà ứng phó được một kiếm muốn lấy mạng của chàng, võ công thật cao hơn ý liệu của chàng.
Tông Chánh Lương hồi đao chém ngược lại, tuy lâm vào thế bị động, công lực vẫn còn đầy đủ.
Yến Phi trong lòng thầm kêu hỏng bét, biết rằng không cách gì trong vòng ba chiêu hai thức mà thu thập được đối phương, nên đổi ý, quyết định cùng đem Tông Chánh Lương đi bồi táng, hoàn toàn không lý gì đến chiêu phản kích của Tông Chánh Lương, đánh thẳng vào yết hầu của đối phương, lập tức kiếm khí gia tăng, kiếm thanh chấn động không gian trong cầu thang, hoàn toàn là tư thế chết chung với địch.
Đúng vào giây phút định đoạt sanh tử, Tông Chánh Lương song mục đảo qua, đột nhiên bay xuống cầu thang, tìm đường chạy ra ngoài.
Yến Phi mừng rỡ không ngờ, kiếm khí thông suốt, trực chỉ Thiết Sĩ Tâm chỉ cách chàng năm bậc cầu thang, lập tức phong tỏa sanh lộ của y.
Thiết Sĩ Tâm lúc này dùng tả thủ rút ra bội kiếm, hai tên binh lính ở trên vội vã chạy xuống cứu giá, binh sĩ ở dưới cũng ào lên trên, tình thế khẩn cấp vô cùng.
Điệp Luyến Hoa với tốc độ kinh người, từ cầu thang theo Yến Phi bắn tới Thiết Sĩ Tâm. xem tại TruyenFull.vn
“Xoảng!”
Một bên thì toàn lực xuất kích, một bên thì vội vàng tự vệ, hai bên so cao thấp xong, kết quả thắng bại lập tức thấy rõ.
Thiết Sĩ Tâm đã bị thương sẵn, nên không dùng được tay thuận là hữu thủ, tuy nhiên y đúng là bá chủ uy chấn Hoàng Hà, dùng tả thủ huy kiếm vẫn uy thế thập phần.
Lưỡng kiếm giao nhau.
Thiết Sĩ Tâm phun ra một ngụm máu, trường kiếm bị Yến Phi hất bay ra khỏi tay, chỉ còn đá một cước vào giữa ngực Yến Phi.
Yến Phi ngầm thán phục trong lòng, lánh qua bên trái tránh hai mũi trường mâu từ dưới đâm lên, đồng thời tránh một cước giữ mạng của Thiết Sĩ Tâm, đột nhiên chém ngược về sau một kiếm trúng ngay một tên tướng bên địch, người và kiếm lăn lông lốc xuống cầu thang, cản đám địch nhân đang kéo lại, Điệp Luyến Hoa từ ba hướng công tới Thiết Sĩ Tâm đang tay không tấc sắt.
Thiết Sĩ Tâm thất kinh vội chạy lên trên, gặp hai tên binh lính chạy lại hộ chủ, còn cản thêm đường, kiếm khí của Điệp Luyến Hoa hoàn toàn bao kín y.
Thiết Sĩ Tâm mừng rỡ, đưa tay đoạt trường mâu của thủ hạ chạy lại, hồi thân đâm ngược về Yến Phi.
Yến Phi thét dài một tiếng, bất chợt tăng tốc, trước khi địch binh kịp chặn lại, Điệp Luyến Hoa một nhát đâm vào ngực Thiết Sĩ Tâm.
Thiết Sĩ Tâm la lên một tiếng thảm thiết chấn động cả không gian, lúc y lăn xuống cầu thang, Yến Phi đã sớm xuyên qua hai tên binh lính, cả hai lần lượt phun máu đầy đất ngã xuống, nhìn theo thi thể của Thiết Sĩ Tâm đang lăn xuống cầu thang.
Tông Chánh Lương đứng ở cuối cầu thang, cuồng điên quát lớn: “Giết hắn!”
Thấy binh lính bên mình tất cả đều phẫn nộ quên mình tranh nhau đuổi theo Yến Phi đang ở chỗ cầu thang bẻ góc, y rút ra ngoài lâu, trong lòng không biết đang sợ hay mừng.
Thiết Sĩ Tâm khiến người chán ghét đã chết rồi, đại quyền chấp chưởng binh lực tại Biên Hoang Tập rơi vào trong tay y, chỉ cần giết được Yến Phi, y chắc có thể ổn định lại cục diện ở Biên Hoang Tập không? Nếu như giữ vững được Biên Hoang Tập, lại cùng Dương Toàn Kỳ và Nhiếp Thiên Hoàn hợp tác, y không những vô sự, trái lại trở thành có công.
Bên ngoài tháp chuông hơn trăm chiến sĩ mục quang đặt hết lên người y, đợi nghe mệnh lệnh.
Tông Chánh Lương quát to: “Mau theo ta tiến vào giết Yến Phi!”
Chúng chiến sĩ ùa vào trong tháp.
Tiếng bước chân đột nhiên từ đằng sau truyền lại.
Tông Cháng Lương không yên tâm quay đầu nhìn lại, một đội gần bốn mươi chiến sĩ thân mặc chiến phục của Hoàng Hà bang đang băng qua quảng trường, chạy vội đến Chung Lâu.
Tông Chánh Lương nhất thời không chú ý, nghĩ là người của Thiết Sĩ Tâm. Vội chạy tới người dẫn đầu, còn cách khoảng mười trượng mới phát giác có điểm lạ. Lúc này quá nửa binh lính thủ ở ngoài tháp đã tiến nhập vào trong, sự chú ý của mọi người đều đặt ở trong tháp, Cổ Chung Lâu rơi vào tình huống không canh gác.
Tông Chánh Lương hốt hoảng la: “Có gian tế!”
Một người trong đám gian tế phóng người phi lên, chính là “Biên Hoang danh sĩ” Trác Cuồng Sinh, cười to nói: “Đã trễ rồi!”, nháy mắt đã đến phía trên Tông Chánh Lương, song cước liên hoàn đá ra, tung thẳng vào mặt Tông Chánh Lương.
Đồ Phụng Tam dẫn một nhóm cao thủ tinh nhuệ của hoang nhân, chém giết như thái rau tiến vào trong tháp, đột tập phía sau đám địch nhân vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Yến Phi lúc này vừa đánh giết đến tầng ba của Chung Lâu.
Điệp Luyến Hoa của chàng không chút lưu tình, gặp người chém người, căn bản không có ai đỡ được ba chiêu của chàng, hay nhất là địch nhân hoàn toàn không phòng bị, mù mờ không biết chủ soái bị giết, càng thuận tiện hơn cho Yến Phi.
Bốn tên địch nhân thủ tại Chung Lâu trong nháy mắt lần lượt ngã xuống, Yến Phi đã đánh lên đến cầu thang của Quan Viễn Đài. Địch nhân đuổi theo phía sau vừa đến tầng ba Chung Lâu.
Kiếm quang cực thịnh, hai tên binh lính canh giữ cửa vào Quan Viễn Đài phun máu ngã xuống, Yến Phi không chút do dự nhảy lên Quan Viễn Đài.
Tám tên binh lính trên Quan Viễn Đài, đang canh giữ Bàng Nghĩa, bắt y quỳ trên đất.
Địch nhân phát giác có chuyện lạ, Yến Phi nhanh như chớp bắn lại, hai tên địch nhân đang giữ tay Bàng Nghĩa gặp họa trước nhất, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra, đã sớm mất mạng.
Bàng Nghĩa còn đang mù mờ ngây người, đột nhiên xung quanh kiếm quang cực thịnh, địch nhân lần lượt gục ngã. Nhìn thấy người đến là Yến Phi, vui mừng kêu lên: “Yến Phi!”. Hai tay bung ra, thì ra dây trói tay đã bị Yến Phi cắt đứt.
Hai tên địch nhân truy đuổi lên tới hiện thân nơi cửa ra vào, Yến Phi như bay ngang qua, đã giết xong địch nhân rồi về lại cầu thang.
Yến Phi càng đánh càng hăng, đánh giết luôn cả ngoài cửa, như con hổ cuồng điên xông sát, ép đám địch nhân lên trên phải lui về lại cầu thang, tuy trên cầu thang toàn là địch nhân, nhưng Yến Phi gặp một giết một, gặp hai giết cả hai, đúng là cái thế một mình trấn ải hơn cả vạn binh.
Bàng Nghĩa lúc này chụp lấy một thanh trường mâu, đến sau lưng Yến Phi, lại phát giác không cách gì chen vào giúp được.
Yến Phi vẫn ung dung cười nói: “Hiệp nghị vẫn còn hữu hiệu!”
Bàng Nghĩa cảm động đến nói không ra lời. Chợt phát giác trên người Yến Phi nhiều chỗ máu chảy nhỏ giọt, hiểu được tuy lúc này Yến Phi oai phong dũng mãnh, nhưng đến khi nhân cùng lực tận, tình trạng của bọn họ sẽ kéo dài không được bao lâu.
Đột nhiên ở dưới vang động tiếng chém giết, địch nhân ở đằng sau một phen hỗn loạn, mọi người hiện xuất thần sắc khủng hoảng.
Bàng Nghĩa trong lòng tăng thêm hy vọng, thanh âm Đồ Phụng Tam từ dưới truyền lên: “Ráng giữ thêm chút nữa! Huynh đệ bọn ta đang tới!”
Yến Phi lúc này như cung giương hết mức, kim đan đại pháp của chàng tuy có thể tuần hoàn không ngừng sản sinh chân khí, nhưng lại không bằng được với mức tiêu hao cực độ, nhất là kiểu không có lấy một chút thời gian để thở lúc này.
Nghe thấy tiếng hô của Đồ Phụng Tam, lập tức tinh thần đại chấn, chém một tên địch nhân đang trên cầu thang, cả người lẫn búa ngã lộn xuống thang, kéo thêm hai địch nhân nữa.
Yến Phi yếu dần.
Trước mặt đao quang chớp động.
Yến Phi lùi về sau, thầm kêu tiểu mệnh khó giữ, trường mâu của Bàng Nghĩa từ bên cạnh chàng đâm ra, trúng ngay ngực địch nhân.
Đồ Phụng Tam cuối cùng cũng hiện thân, dẫn hơn mười huynh đệ từng bước đánh lên trên.
Địch nhân cuối cùng cũng tan vỡ.
Yến Phi ráng hết sức còn lại, cùng Bàng Nghĩa một kiếm một mâu, rút vào trong cửa, ngăn trở địch nhân trốn vào Quan Viễn Đài.
“A!”
Ba tên địch nhân đang cường bạo vây đánh Yến, Bàng hai người cuối cùng cũng gục ngã, giết bọn y chính là đám huynh đệ của Đồ Phụng Tam.
Yến Phi và Bàng Nghĩa lùi về sau, không phân trước sau cùng lúc lảo đảo ngồi xuống đất, mệt mỏi đến độ ngồi không nổi.
Đồ Phụng Tam nhào đến trước tiên, kêu to: “Thành công rồi!”
Thuận tay bắn ra một phát hỏa tiễn lên cao, trên không trung cách Cổ Chung Lâu khoảng năm trượng, “Đoành!” một tiếng nổ tung nở thành một đóa pháo hoa đỏ hồng.
Yến Phi chợt giât mình nói: “Kéo chuông báo tin vui!”.