“Ven đường đều có ám vệ, nếu phu nhân muốn ta sẽ đi thông báo trước một tiếng, dọc đường ngài cứ đi theo ám hiệu là được’.
Khương Đào nói tạ, sau chờ nghỉ đủ rồi, nàng bèn nói với Tào thị muốn đi xem Tiêu Thế Nam.
Tào thị cũng nhớ hai huynh đệ bọn họ, không biết bọn họ ở chung như nào, nghe vậy đương nhiên nói được nhưng lại nói: “Trường săn này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, chúng ta biết đi đâu tìm họ?”.
Khương Đào nói: “Hôm qua bọn đệ đệ ta đã săn được một con gấu ở cấm địa, con sợ Tiểu Nam cũng sẽ qua đó săn dị thú hung mãnh gì. Đương nhiên, đây cũng chỉ là con phỏng đoán, chúng ta tới chỗ cột mốc kia, nếu đệ ấy không đi về đó, chúng ta cũng không cần lo lắng”.
“Tiểu Nam tuy tính cách có chút trẻ con nhưng nó đưa đệ đệ ra cửa hẳn sẽ biết nặng nhẹ. Nhưng nếu con đã không yên tâm, chúng ta liền qua đó nhìn xem, cũng để cho ta yên tâm”.
Ba người lại lên ngựa, đi thẳng về cấm địa sau núi.
Hai khắc sau, Khương Đào và Tào thị các nàng tới chỗ cột mốc.
Bởi nơi đây hẻo lánh ít người tới nên cỏ cây mọc xum xuê hơn nhiều.
Tuy vậy bởi hôm qua Tiêu Giác sai người tới dọn dẹp nên ở đây có rất nhiều cỏ cây bị dẫm đạp.
Lúc này Khương Đào còn chưa biết khuyên Tào thị đi vào trong như nào nhưng chưa đợi nàng nói, Tào thị lập tức biến sắc, xuống ngựa, tiến tới kiểm tra xong bà lo lắng: “A Đào, con nghĩ không sai, bọn Tiểu Nam thực sự có tới đây”.
Trưởng công chúa Chiêu Bình hỏi: “Sao ngài biết được?”.
Tào thị nói nhanh: “Những dấu vết trên mặt đất này đa số là do ngày hôm qua có mưa mà tạo thành, những dấu vết ấy bị mưa xối qua nên rất mờ. Còn có một ít là mới, tương đối rõ ràng, trong đó có một vó ngựa in không đồng đều, đó là ngựa của Tiểu Nam. Con ngựa ấy là do nó chọn khi còn nhỏ, lại bị gãy chân ngoài ý muốn, tuy rằng sau đã chữa khỏi nhưng chân lại chẳng thể khỏe được như các con ngựa bình thường. Lần này Tiểu Nam đặc biệt đưa nó theo, ta liếc mắt là có thể nhìn ra”.
Nói xong Tào thị lập tức xoay người lên ngựa, nói: “Ta đi nhìn qua một cái, nếu các, hai người không biết bắn cung cưỡi ngựa cũng không biết võ thì ở lại đây”.
Nói xong không đợi các nàng trả lời, Tào thị đã một mình đi vào trong.
Khương Đào hoàn toàn bị một tràng lời vừa rồi của Tào thị dọa kinh rồi, nàng cũng không biết Tào thị không chỉ biết cưỡi ngựa mà còn biết thuật truy tung.
Mắt thấy Tào thị đã đi xa, Khương Đào mới phản ứng lại, nhìn về phía trưởng công chúa Chiêu Bình.
“Anh Quốc công phu nhân là người biết võ, giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung và thuật truy tung. Nghĩ đến hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Trưởng công chúa Chiêu Bình nói là nói như vậy, kỳ thật trong lòng cũng rất nôn nóng, tuy nàng và Tào thị chưa nói tới có cái tình nghĩa gì nhưng người khác nhìn thấy nàng và Tào thị cùng tiến vào lâm trường. Nếu một mình Tào thị xảy ra chuyện gì, nàng cũng phủi không sạch!
Nàng lập tức sai một nửa thị vệ đuổi theo nàng.
Khương Đào cũng có không ít hạ nhân Thẩm gia nhưng nàng vào trường săn hoàn toàn là nhất thời có lòng tham, hạ nhân cũng không có ai biết cưỡi ngựa, biết võ, càng đừng nói là đuổi theo Tào thị nữa, hẳn là không thể so được với thị vệ của trưởng công chúa cho nên nàng dứt khoát không quấy rầy, chỉ đứng ở cột mốc này chờ tin tức với trưởng công chúa Chiêu Bình.
…………….
Còn về Tiêu Thế Nam và Tiêu Thế Vân, hai anh em đã xuất phát từ sớm.
Nhưng vì thân thể của Tiêu Thế Vân còn yếu hơn người thường, Tiêu Thế Nam cũng không dám bừa bãi như hôm qua, khi đi sẽ chú ý tới hắn một chút, đi đi dừng dừng, đương nhiên không săn được con mồi gì.
Mãi cho tới giữa trưa, con mồi của Tiêu Thế Nam còn không bằng một phần tư hôm qua.
Tuy vậy hắn đã sớm đoán được tình huống này, bởi vậy cũng không quá để bụng, sau nhìn thấy trên mặt Tiêu Thế Vân có chút mệt mỏi, hắn bèn dò hỏi hắn xem có muốn về nghỉ ngơi sớm một chút không.
Tiêu Thế Vân lại nói không cần, tự trách: “Vốn là muốn để cha mẹ nghỉ ngơi nên ta mới nói là tới đi săn thú cùng đại ca. Không ngờ đệ không những không giúp được gì mà còn kéo chân của đại ca”.
Tiêu Thế Nam cười: “Này có là gì? Đệ vốn đã không khỏe, ta cũng chẳng trông cậy đệ giúp được gì, chỉ là nghĩ ngày thường đệ luôn buồn bã ở trong phòng, mang đệ ra ngoài chơi hít thở không khí trong lành thôi”.
Người nói vô ý người nghe cố tình.
Đại ca hắn chính là như vậy, tự cho là đúng, lúc nào cũng đứng trên cao mà chẳng để hắn vào mắt! Lại coi hắn như phế vật!
Nhưng chính bởi thân phận phế vật này mà Tiêu Thế Vân mới có cơ hội, mới có gan đi tính kế Tiêu Thế Nam!
Trong lòng hắn phẫn hận, không để lộ gì ra ngoài, chỉ tiếp tục nhíu mày đề nghị: “Đệ biết đại ca không trách đệ nhưng đệ không thể giúp đại ca được, trong lòng rất khó chịu. Không thì chúng ta tới sau núi tìm con mồi, chỉ cần không đi qua cột mốc, chúng ta còn có hai người, nghĩ đến hẳn là không có nguy hiểm gì”.
Khi còn nhỏ, không ít lần Tiêu Thế Nam chạy theo Thẩm Thời Ân, chỗ kia tuy nguy hiểm nhưng hắn cũng không hoàn toàn sợ hãi, đáp: “Được, nếu đệ không sợ, chúng ta liền đi về nơi đó”.
Hai anh vừa đi vừa nói, đáng tiếc để Tiêu Thế Nam thất vọng chính là bọn họ đi một đường tới trước cột mốc nhưng chẳng gặp được con mồi lớn nào.
Nếu hôm nay là Thẩm Thời Ân đi cùng Tiêu Thế Nam, Tiêu Thế Nam vì đứng đầu khẳng định sẽ đi tiếp vào trong nhưng hiện này ở cạnh hắn là Tiêu Thế Van tay trói gà không chặt, Tiêu Thế Nam bèn kéo dây cương chuẩn bị quay về đường cũ.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, ngựa của Tiêu Thế Vân lại hí vang một tiếng, rồi phóng vào cấm địa như một mũi tên.
Tiêu Thế Nam hoảng sợ hô lên một tiếng, sau cũng không nghĩ ngợi gì mà đuổi theo.
Tuy bọn họ mang theo nhiều người nhưng phần lớn đều không cưỡi ngựa, giúp cầm thú săn, người ngồi trên lưng ngựa cũng chỉ có sáu bảy người.
Những người này mắt thấy tình huống thay đổi bèn lập tức đuổi theo, tuy vậy ngựa bọn họ dùng không tốt, vừa đuổi được mười lăm phút liền mệt lả, chỉ có thể từ từ chia ra tìm.
Mà khi đó, Tiêu Thế Nam đã đuổi theo Tiêu Thế Vân vào sâu trong núi.
Ngựa của Tiêu Thế Nam què chân, hắn vẫn chậm hơn Tiêu Thế Vân mấy thước, trước sau theo không kịp.
Mãi cho tới hai khắc sau, tới bên cạnh một vách đá, ngựa của Tiêu Thế Vân mới dừng lại.
Lúc này Tiêu Thế Nam mới chậm rãi thở ra một hơi, đi tới bên cạnh hắn.
Tiêu Thế Vân hẳn là bị dọa sợ rồi, sau khi xuống ngựa cũng không đứng vững được, bước đi tập tễnh, mấp máy môi mãi cũng không nói được tiếng nào.
Tiêu Thế Nam không nghe rõ hắn nói cái gì, mắt thấy hắn lảo đảo về phía vách núi bèn lập tức đi qua dìu hắn.
Tiêu Thế Vân rũ mắt, dư quang nhìn về phía vách đá chỉ còn cách mình mấy bước.
Đáng tiếc để hắn thất vọng chính là, Tiêu Thế Nam rất nhạy bén với nguy hiểm, ngay lúc chạm vào Tiêu Thế Vân bèn lôi hắn về sau một đoạn, còn thấy may mắn nói: “May là đệ kịp thời kéo dây cương, không thì đi tới vài bước nữa là ngã xuống rồi”.
Trên mặt Tiêu Thế Vân xuất hiện một tia thất vọng dễ thấy, tuy vậy hắn cũng không nóng nảy mà là giả vờ vỗ ngựa, sợ hãi nói: “Đại ca nói đúng, hiện tại chân đệ mềm cả ra rồi, có thể đỡ đệ tới bên cạnh cây to kia nghỉ ngơi một lát được không?”.
Tiêu Thế Nam đương nhiên nói được, đỡ hắn đi về phía cây lớn. Mà ngay khi bọn họ còn cách cái cây kia vài bước, Tiêu Thế Vân đột nhiên ngẩng đầu, duỗi tay đẩy Tiêu Thế Nam về phía trước!
Tiêu Thế Nam chẳng phòng bị gì hắn, bị đẩy mạnh về trước liền ngiêng người, mà hắn không ngờ tới chính là trước cái cây kia là một cái hố có che một thảm cỏ ở trên!
Cái hố này cao chừng 4 mét, ở cấm địa sau núi cũng không hiếm thấy, là bẫy thú mà thủ vệ bố trí.
Nhưng bởi vì bên này thường có quý tộc tới săn thú, cũng có không ít người tới cấm địa tìm kíƈɦ ŧɦíƈɦ cho nên hố cũng không có đồ gì sắc nhọn có thể làm thương người, chỉ để vây thú.
Tiêu Thế Nam biết võ, tuy nhất thời không cảnh giác bị đẩy xuống, cũng không có vết thương gì nghiêm trọng, chỉ là trẹo chân thôi.
“Tiểu Vân, đệ làm gì vậy?”. Tiêu Thế Nam ngửa đầu nhíu mày nhìn hắn, “Hiện tại không phải lúc để đùa, mau kéo ta lên”.
“Đùa ư?”. Khuôn mặt của Tiêu Thế Nam xuất hiện ở trên miệng hố.
Hắn từ trên cao nhìn xuống Tiêu Thế Nam, sự hoảng sợ trên mặt đã không còn mà chỉ âm hiểm cười nói: “Đã tới lúc này rồi mà ngươi còn cảm thấy ta và ngươi đang đùa?”.
Tiêu Thế Nam ngơ ra: “Đệ nói vậy có ý gì?”.
Tiêu Thế Vân không nhanh không chậm mà tới bên ngựa, lấy cung tiễn chuyên dùng săn thú ra, chậm rãi bước tới miệng hố, cười nói: “Đại ca mới rồi kéo đệ làm gì? Để ta đẩy ngươi xuống vách đá, mọi người đều tiện có phải không? Ngươi cũng không cần thừa nhận những đau khổ này. Ai ai cũng biết, tài bắn cung của đệ không bằng đại ca. Lát nữa có bắn không chuẩn, phiền ngươi chịu đựng một chút. Tuy vậy lần này may mà mang đủ tên, một mũi không được thì hai, ta sẽ cố gắng một chút, cố gắng giảm bớt đau khổ cho đại ca”.
Ngữ khí hắn nói chuyện rất bình đạm, thật giống như đang nói bữa chiều sẽ có cái gì.
Tiêu Thế Nam sao cũng không ngờ được là chính đệ đệ ruột của mình sẽ muốn gϊếŧ mình, ngạc nhiên nói: “Đệ điên rồi? Vì sao chứ?”.
Tiêu Thế Vân híp mắt: “Vì sao à? Đương nhiên là vì ngươi cướp đi hết những gì nên thuộc về ta”.
“Vị trí thế tử là của đệ, cha mẹ yêu thương nhất cũng là đệ…. Ta cướp của đệ cái gì?”. Tiêu Thế Nam vừa kinh ngạc vừa tức giận, gắt gao nắm tay trừng hắn.
Tiêu Thế Vân rất hưởng thụ nhìn hắn, đây không phải là bộ dáng đời trước của hắn sao? Phẫn hận như vậy, rồi bất lực như vậy. Đời này của Tiêu Thế Nam chỉ là bị cướp đi một vị trí thế tử, cha mẹ vẫn rất quan tâm tới hắn. Nhưng đời trước của hắn thì sao? Sự vô tâm ấy chẳng thế hình dung, quả thực là bị dẫm xuống bùn. Hắn thậm chí còn nghe cha hắn nói về hắn, “Tình tính âm trầm, không thể trọng dụng”…
Hắn đã trải qua thất bại một đời rồi, đời này vất vả tranh giành, mãi mới tới được ngày hôm này, tuyệt đối không cho phép Tiêu Thế Nam cướp đi hết thảy!
“Không sai, đời này hết thảy đều là của ta. Nhưng là do ta vất vả lấy được, tuyệt đối sẽ không nhường lại cho ngươi”.
Tiêu Thế Nam vẫn không dám tin như cũ, “Tiêu Thế Vân, đệ có phải điên rồi không?! Nếu ta chết, đệ sao tránh được liên can?”.
Tiêu Thế Vân khinh miệt cười, “Vì sao không thể? Ai cũng biết ta không giỏi cưỡi ngựa, còn chẳng kéo được cung tên, tay trói gà không chặt. Ai có thể ngờ được ta sẽ cố ý cho ngựa chạy tới đây chứ? Ai ngờ được rằng ta đã sớm biết chỗ này có bẫy rập? Chờ ta bắn chết đại ca rồi, ta sẽ phóng hỏa nơi này. Sau lại làm ra chút vết thương trên người mình, nói với bên ngoài rằng gặp kẻ xấu tập kích, đại ca vì bảo vệ ta mà không rõ tung tích…. Hy vọng là trước khi đốt lửa, những thị vệ đó có thể tìm được nơi này, không thì đừng nói là trúng tên, sợ là đại ca thi cốt chẳng vẹn…”.
“Vĩnh biệt!”. Tiêu Thế Vân cũng sợ đêm dài lắm mộng, đặc biệt là sau đó hắn còn cần xử lý thi thể của Tiêu Thế Nam, hắn cũng phải đi xa một chút để giả tạo hiện trường, mà người đi cùng không tìm thấy họ sẽ quay về doanh tìm cứu viện, thời gian của hắn cũng không tính là đầy đủ cho nên dù hắn rất muốn thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của Tiêu Thế Nam trước khi chết, cũng không thể lãng phí thời gian được, thẳng tay kéo cung nhắm ngay Tiêu Thế Nam.
Nhưng hắn vừa mới kéo cung ra, một hòn đá đã bắn ngay từ bụi rậm ra, đánh vào khuỷu tay của Tiêu Thế Vân.
Tiêu Thế Vân chỉ cảm thấy tay tê rần, cũng không cầm được cung nữa.
Hắn thẹn quá thành giận mà trừng mắt nhìn về phía đá bay tới, lại thấy sau một cái cây, Thẩm Thời Ân trầm mặt đi tới.
Mà càng làm cho Tiêu Thế Vân không ngờ tới chính là, sau lưng Thẩm Thời Ân là vẻ mặt kinh giận* của Tào thị! (kinh ngạc + tức giận)
Chút tâm hự của edit: Mấy chương đầu chỉ có đâu gần 3k chữ một chương, tui còn đang nghĩ ai da edit mãi rồi thấy 3k này hơi ít, xong giờ edit hơn 4k chữ mới thấy, ôi gáy sớm ăn gì!