Sau khi cô xuống xe, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần trở nên u ám đáng sợ.
Nghĩ tới những lời ông cụ Nguyễn nói trong phòng làm việc khi nãy, đôi mắt anh có thêm mấy phần âm u lạnh lẽo…
Anh mãi mãi không thể quên được chuyện của mẹ năm đó, cho nên, anh phải đi làm một vài chuyện…
Tô Khiết đứng ở cửa, cũng không đi vào, thấy xe của Nguyễn Hạo Thần nhanh chóng rời đi, cô cứ cảm thấy hơi lo lắng.
Khi nãy sắc mặt của anh rất khó coi, hơn nữa tốc độ lúc anh lái xe rời đi cũng quá nhanh.
Lúc tâm trạng không tốt lại tăng tốc là một chuyện rất nguy hiểm!!
Ngẫm nghĩ, cô vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Hạo Thần.
Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mày nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng híp híp, nhưng khi nhìn thấy tên trên màn hình, anh ngơ ngác, sững lại một lát mới nghe máy.
“Ông xã, anh lái xe chậm chút một chút, cẩn thận một chút, chú ý an toàn” Vừa bắt máy, giọng nói của Tô Khiết đã vang lên, dịu dàng mềm mại, mang theo mấy phần ngọt ngào.
Trong khoảnh khắc đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy bực bội trong lòng lập tức vơi đi hơn một nửa, khoé môi anh vô thức cong lên: “Được.”
Anh dừng lại một chút, càng cười tươi hơn: “Tôi sẽ về nhanh thôi, đừng ngủ, đợi tôi về rồi chúng ta ngủ cùng.”
Trong lời này của anh mang theo mờ ám và gợi ý một cách rõ ràng.
Tô Khiết: ”…”
Cô… cô bị bệnh gì vậy? Sao lại muốn gọi điện thoại cho anh?
Cô bị ngốc thật rồi sao? Cậu ba Nguyễn là ai? Cần cô lo lắng ư?
Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp chôn mình vào hố luôn.
Thấy điện thoại đã bị cúp, Tô Khiết rất hối hận, rất hối hận.
Đợi anh về… ngủ cùng?