Mộ Tịch đi tới cái giá cổ xưa, mở ngăn ẩn rồi lấy danh sách bên trong ra.
Thẩm Úc thấy nàng lấy ra mấy bản liền nói: “Mang hết tới đây cho ta xem.”
Mộ Tịch cầm danh sách tới rồi đặt lên trên bàn, trong số những danh sách này có một số là Thẩm Úc đưa vào khi vào cung, còn lại là sau đó mới đưa tới.
Ban đầu Thẩm Úc không định ở lại trong cung lâu, nếu không có đủ sức ảnh hưởng thì sau khi rời cung cũng không thể sống và làm những điều mình muốn, những người này đều là người y vì mình mà chuẩn bị đường lui, hiện tại y đã đánh mất ý định rời đi nên cũng cần sắp xếp lại những người này.
Thẩm Úc bận rộn trong phòng sách suốt cả buổi chiều, mãi đến khi mặt trời lặn Mạnh công công mới tìm tới đây.
Mộ Tịch đi qua hỏi: “Mạnh công công đến đây là vì có việc gì quan trọng hay sao?”
“Là bệ hạ sai nô tài tới đón quý quân qua đó, bệ hạ đang bàn bạc với thừa tướng và các vị đại thần về các vấn đề nên tạm thời không thể rời đi.” Mạnh công công giải thích mục đích đến đây.
Thẩm Úc buông bút, xoa xoa tay, đi ra: “Hôm nay bệ hạ có dự định gì sao?”
Thẩm Úc sắp xếp xong xuôi, lúc ra khỏi cung thì phát hiện kiệu đã được chuẩn bị sẵn ở bên ngoài.
Thẩm Úc được đưa tới Phòng Ngự Thư.
Thương Quân Lẫm còn đang thảo luận về các vấn đề, Thẩm Úc không muốn vào quấy rầy nên đi đến sảnh phụ.
Thật ra Thẩm Úc rất ít khi tới sảnh phụ, ở đây được trang trí rất tao nhã, trong điện cũng đã được bày trà và bánh, tất cả đều dựa theo khẩu vị của Thẩm Úc.
Mạnh công công ở lại trong chốc lát rồi tiếp tục đến Phòng Ngự Thư hầu hạ.
Không bao lâu sau, cửa sảnh phụ lại được mở ra thêm một lần nữa, Thương Quân Lẫm vẫn đang mặc trang phục lúc lên triều tiến vào.
Thẩm Úc tiến lên đón: “Bệ hạ dẫn thần tới đây làm gì vậy?”
“Muốn nhìn thấy em sớm hơn một chút.” Thương Quân Lẫm duỗi tay ôm lấy eo Thẩm Úc, “Lát nữa trong cung sẽ có một bữa tiệc nhỏ, em qua đó cùng trẫm đi.”
“Một khoảng thời gian ngắn như vậy mà bệ hạ chờ không nổi sao?” Thẩm Úc nhướng mày.
“Nếu không phải thấy em ngủ quá say thì hồi sáng trẫm đã kêu em dậy rồi. Là ai tối qua hơn nửa đêm không chịu ngủ, cứ một hai phải tặng quà cho trẫm, hửm?”
“Bệ hạ đừng nói là bởi vì ta tặng quà nên cả đêm bệ hạ không ngủ được nha.”
“A Úc nghĩ cái gì đâu không.” Thương Quân Lẫm búng một cái lên trán y.
Mạnh công công đứng ở một bên không nhịn được chửi thầm: Không phải cả đêm qua ngài cũng không ngủ sao, kích động đến nỗi sáng sớm đã tìm chỗ để cất bức tranh quý quân tặng.
“Bệ hạ nhìn tranh chưa? Có thích hay không? Tiếc là không có tác dụng được như năm ngoái, năm nay….”
Thương Quân Lẫm cúi đầu hôn lên môi Thẩm Úc, ngắt lời y: “A Úc không cần nói mấy lời này, trẫm đã nói rồi, bất kể là A Úc tặng cái gì thì trẫm cũng vui như nhau, lần này A Úc tặng trẫm tranh mình tự tay vẽ, trẫm rất vui.”
“Tấm lòng của A Úc, trẫm cảm nhận được.”
Thẩm Úc chủ động ôm lấy cổ Thương Quân Lẫm, dâng môi của mình lên: “Cái này cũng là quà sinh nhật của bệ hạ.”
Thương Quân Lẫm hơi dùng sức ở cánh tay, không thèm khách khí mà đảo khách thành chủ.
Với tư cách là chủ của một đất nước, ngày sinh nhật của Thương Quân Lẫm không chỉ là ngày vui của riêng hắn mà thường thường vào lúc này, trong cung cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc, quy mô lớn hay nhỏ sẽ tùy theo từng năm, nếu không phải vì hậu cung của Thương Quân Lẫm chỉ có mỗi Thẩm Úc thì trong bữa tiệc sẽ còn có rất nhiều người đến từ hậu cung tham dự.
Quốc yến thường do Bộ Lễ tổ chức, năm nay bởi vì tình huống khá đặc thù nên Thương Quân Lẫm không định làm lớn, thế nhưng Túc Bắc quân đã đánh thắng trận, nếu không biểu đạt chút nào cũng không được, cuối cùng Bộ Lễ quyết định làm một bữa tiệc nhỏ.
Đồng thời đây cũng được xem là một bữa tiệc ăn mừng.
Khoảng cách từ giờ đến thời gian bữa tiệc bắt đầu cũng không nhiều, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm ngồi một lúc ở sảnh phụ rồi cũng cùng nhau dời bước, đi đến sảnh chính, nơi tổ chức bữa tiệc.
Trước lúc bọn họ tới, các đại thần đã ngồi vào chỗ của mình, Thương Quân Lẫm dắt Thẩm Úc đi lên vị trí ở trên cao kia nhưng lúc này đây, không có ai dám đứng ra nói gì.
Năm ngoái trong bữa tiệc đã xảy ra chuyện gì hiện nay vẫn còn rất rõ ràng, mấy viên quan đắc tội với quý quân hiện nay vẫn còn chưa được phục chức, các đại thần còn chưa ngồi trên vị trí của mình đủ đâu.
Thẩm Úc ngồi ở bên cạnh Thương Quân Lẫm, y có thể thu hết phản ứng của các vị đại thần ngồi ở bên dưới vào trong mắt.
Tiến trình của bữa tiệc được đơn giản hóa rất nhiều, đầu tiên là lời chúc phúc dành cho Thương Quân Lẫm, sau đó là quả các vị đại thần chuẩn bị, sau khi những thứ này sắp kết thúc, Thương Quân Lẫm ngẩng đầu ra hiệu.
Mạnh công công cầm thánh chỉ tới.
Tiếp đó là thời gian luận công ban thưởng cho Túc Bắc quân, tuy bọn họ không ở đây nhưng những phần thưởng này sẽ nhanh chóng được đưa đến Túc Bắc, đưa tới tay những người đáng được nhận.
Mạnh công công đọc xong thánh chỉ, các đại thần chú ý tới một cái tên rất xa lạ
—— Cố Hoài.
Trước hôm nay, chưa ai từng nghe thấy cái tên này, nhưng lần này trong cuộc chiến với Bắc Mạc, biểu hiện của chủ nhân cái tên này thật sự quá xuất sắc, bệ hạ cũng phá lệ cho hắn chức quan cao hơn, điều này đã khiến bọn họ phải để ý.
Cái người tên Cố Hoài này đến cùng là ai?
Thấy biểu cảm ngạc nhiên trên mặt các đại thần, Thẩm Úc khẽ hỏi: “Trước đó bệ hạ không nhắc đến Cố Hoài trước mặt bọn họ sao?”
“Không nói tên cụ thể, thân phận của Cố Hoài có chút vấn đề, nếu để bọn họ biết trước thì sẽ dễ xảy ra những chuyện không nên có.” Thương Quân Lẫm lấy đũa gắp một miếng thịt vào chén của Thẩm Úc.
“Hiện giờ hẳn là bệ hạ đã biết thân phận thật sự của hắn rồi nhỉ?” Thẩm Úc gắp miếng thịt lên bỏ vào trong miệng.
Nếu Thương Quân Lẫm cố ý bồi dưỡng Cố Hoài thì ít nhất cũng phải có tiền đề là mọi mặt của đối phương đều khá ổn, nhìn thế nào thì Thương Quân Lẫm cũng không phải là người sẽ bồi dưỡng ra kẻ thù cho chính mình.
“Nếu không biết, sao trẫm yên tâm để hắn đi Túc Bắc?” Thương Quân Lẫm vuốt ve thái dương của Thẩm Úc, “Đợi chút nữa trở về trẫm sẽ nói rõ cho em.”
Thẩm Úc gật đầu.
Đã là yến tiệc thì đương nhiên không thể thiếu ca hát và nhảy múa, sau khi thủ tục chính thức kết thúc thì thời gian vui chơi cũng đến.
Tiếng đàn, sáo vang lên, vũ nữ uyển chuyển nhảy múa, tà áo khẽ bay, dáng người yểu điệu, dáng múa cũng gây rung động lòng người.
Có lẽ là bởi vì có quá ít cơ hội để thể hiện nên chỉ vừa mới bước lên sân khấu, nhóm vũ nữ đã dồn hết sức lực để bày ra khía cạnh đẹp nhất của mình.
Thẩm Úc nhìn nhiều hơn vài lần, Thương Quân Lẫm thấy thế liền kéo cằm y qua: “A Úc xem nghiêm túc như vậy làm cái gì?”
“Kỹ năng múa tốt như vậy, ngày thường lại không có cơ hội thể hiện, hơi đáng tiếc.” Thẩm Úc thở dài.
“Nếu A Úc thích thì mỗi ngày trẫm sẽ kêu các nàng nhảy cho A Úc xem nhé?” Ngón tay Thương Quân Lẫm vuốt ve làm da mềm mại dưới quai hàm Thẩm Úc.
Rõ ràng là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao Mạnh công công đứng ở phía sau hai người lại có cảm giác ớn lạnh.
“Rõ ràng bệ hạ thấy không vui, cần gì phải nói ra để tự giận mình?” Thẩm Úc tàn nhẫn chỉ ra việc nghĩ một đằng nói một nẻo của người đàn ông.
“Vì sao trẫm lại không vui? A Úc nói trẫm nghe xem.”
Tròng mắt Thẩm Úc phản chiếu khuôn mặt của người đàn ông, y khẽ cười, nói với giọng điệu trêu chọc: “Bởi vì bệ hạ đang ghen.”
“Trẫm đúng là đang ghen,” Thương Quân Lẫm híp mắt lại, “Trong ngày sinh nhật của trẫm mà lại làm trẫm ghen, đêm nay A Úc phải bồi thường cho trẫm một chút.”
Nhìn màu đen đậm đặc đang quay cuồng trong mắt người đàn ông, Thẩm Úc không cười nổi nữa.