Giang Hàn Tầm đứng dậy, cũng không quan tâm Giang Hàn Phi níu giữ thế nào, một câu cũng không nghe vào.
Ông ta và Giang Nghĩa, chỉ có thể là một mất một còn.
Quay về xe.
Trợ lý đưa điện thoại đến: “Chủ tịch, tướng quân thành phố ngầm ~ Thiên Diệt gọi đến.
Giang Hàn Phi nhận điện thoại.
“Alo?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh thô lô: “Chủ tịch, lực lượng thành phố ngầm đã tập kết xong, sẵn sàng phát động tiến công.”
“Được, sắp xếp người cho tốt đi, săn sàng nghe điều khiển của tôi.”
“Tuân lệnh!”
Cúp điện thoại.
Giang Hàn Tầm tiện tay ném điện thoại lên ghế, đưa tay móc một điếu thuốc ra châm lên, trong lòng yên lặng tính toán.
Lần này, ông phải đối đầu chính diện với Giang Nghĩa, cần phải nhanh, chuẩn, ác.
Sự gian trá của Giang Nghĩa, ông đã được lĩnh giáo.
Tuyệt không được chủ quan.
“Giang Nghĩa bây giờ, không phải là người tổng phụ trách khu Giang Nam, cũng không phải chiến thần tu la biên giới phía Tây; mặc dù vấn còn treo cái danh, nhưng mà cũng chỉ là hư danh mà thôi, không có thực quyền.”
“Vậy có nghĩa là, cậu ta không điều động được bất kỳ thế lực nào.”
Giang Hàn Tâm thở ra một vòng khói.