Giang Nghĩa ngôi xuống, Bạch Dương đi đến nói: “Thống soái, độc trùng sắp nuôi dưỡng xong, 12 Hoàng Kim cũng đã tập kết, sẵn sàng phát động tổng tiến công cuối cùng.”
“Ù’ Giang Nghĩa tựa lưng vào sofa, thì thào nói: “Đồ giả mạo mất đi một vị trợ thủ đắc lực như Lưu Cảnh Minh, nhất định sẽ trả thù tôi. Nếu như chỉ là trả thù tôi cũng không sợ, chỉ sợ sẽ phát tiết lửa giận lên trên người ba tôi.”
“Động tác phải nhanh hơn.”
“Sâu độc vào ngày kia sẽ nở, đồng thời, tin tức về ba tôi cũng sẽ nổi lên mặt nước.”
“Hành động cứu người, nhất định phải nhanh.
Bạch Dương gật gật đầu: “Tôi sẽ sắp xếp.”
Nói rồi nói, Giang Nghĩa lại nghĩ đến lời nói của Thường Hướng Đông, nhịn không được hỏi: “Bạch Dương, cậu có bao nhiêu hiểu biết về nhà họ Đàm?”
Bạch Dương nói: “Không nhiều lắm. Căn cứ vào tư liệu của tôi, nhà họ Đàm đã cắm rễ ở thủ đô trên trăm năm, lý lịch, nhân HÓA tiền tài, vòng xã hội, đều vô cùng sâu rộng.
Nhà họ Đàm quan tâm nhất một chữ – tiền!
Nhà họ Đàm là gia tộc giàu có nhất trong tam đại gia tộc.
Giang Nghĩa vuốt vuốt cằm.
Như vậy xem ra, nhà họ Đàm hình như thật sự chẳng liên quan gì đến anh.
Lại nói, anh họ Giang, cũng không phải họ Đàm, cho dù muốn kéo ra quan hệ cũng rất khó, nếu nói có quan hệ với nhà họ Khương trong tam đại gia tộc còn có thể vớt một chút, dù sao “Giang” và “Khương” phát âm cũng có chút giống trong chữ Hán.
Mà “Giang” và “Đàm” thì bắn đại bác cũng không đến.
Xem ra là tự mình nghĩ nhiều rồi.
“Thôi, mấy chuyện lung tung loạn xạ này không nghĩ nữa, quan trọng nhất trước mắt là cứu ba ra ngoài.
“Ngày kia, chính là thời khắc quyết định vận mệnh.