Đôi mắt Đà Sơn Phật Tổ sáng ngời, trong mắt mang theo vui mừng muốn vươn tay tiếp nhận.
– Đây là đồ phu quân tặng cho ta, thật xấu hổ, ta không thể hoàn trả.
Đạm Thai Lăng Nguyệt lắc cổ tay thu hồi Đại Minh Tĩnh Tâm Châu vào trong người.
– Xem ra Đạm Thai thí chủ lấy ra trêu đùa ta, đã như thế Đà Sơn Phật Tổ ta vì bảo vật bản môn mà xuất thủ trước.
Đà Sơn Phật Tổ thấy động tác của nàng, sắc mặt ngưng trọng, chắp tay trước ngực, áo cà sa phất một cái, một chưởng ấn mang theo gợn sóng nhộn nhạo tấn công Đạm Thai Lăng Nguyệt.
– Bảo vật phật môn do ta lấy, muốn tìm hãy tìm ta đi!
Đạm Thai Lăng Nguyệt vừa muốn ra tay nghênh đón, lúc này một tiếng nói lạnh lẽo vang lên, tốc độ của sóng âm rất nhanh, mang theo xu thế phá không, trong đó xen lẫn kiếm khí xé rách không gian, còn chưa tới trơớc mặt nhưng không gian chung quanh vỡ vụn, kiếm khí va chạm với chưởng ấn của Đà Sơn Phật Tổ.
Oanh!
Hai đạo lực lượng khổng lồ va chạm với nhau, thân thể Đà Sơn Phật Tổ lúc này lui về phía sau một bước, tuy ống tay áo của hắn có thể ngăn cản kiếm quang nhưng bị gọt sạch một đoạn.
So đấu một chiêu, đại đệ tử Thích Già Phật tổ lại thua nửa chiêu.
Hô!
Kiếm khí biến mất, Nhiếp Vân đứng bên cạnh Đạm Thai Lăng Nguyệt.
– Thực lực lại mạnh như thế?
– Lúc này mới qua bao nhiêu ngày? Gia hỏa này quá biến thái.
– Hắn bay từ xa tới, lăng không công kích, mặc dù có mưu lợi nhưng có thể đánh lui Đà Sơn Phật Tổ, thực lực như vậy trong Tiên Quân cũng không tính là kẻ yếu.
– Còn chưa đạt tới Tiên Quân đã có thực lực như thế, đáng sợ!
Nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lão tổ thập đại gia tộc biến thành khó coi.
Vài ngày trước, đối phương so đấu với bọn họ tuy cũng coi như không kém nhưng so với hiện tại vẫn có chênh lệch rất nhiều, vài ngày không gặp đã có lực chiến đấu như vậy, gia hỏa này tu luyện như thế nào?
Trong lúc nhất thời nội tâm mọi người sinh ra tâm tư trảm thảo trừ căn, biết rõ nếu hôm nay không thể đánh chết thiếu niên này, về sau thực lực nhất định sẽ càng ngày càng mạnh, rốt cuộc không thể giết được.
– U Minh Hoàng Vương, Phật môn, Nho môn, Ma Môn, thập đại gia tộc… Không nghĩ tới Nhiếp Vân ta có thể diện lớn như vậy, có thể làm các ngươi đều tới đây.
Nhiếp Vân nhìn quanh, hắn cười lạnh một tiếng.
Hắn sớm nghĩ đến thập đại gia tộc không cam lòng sẽ tới quấy rối, không ngờ trận thế lớn như vậy, thiên địa lục đạo cơ bản đều tới đủ.
– Ngươi lật đổ Thiên Đạo Sơn, công nhiên khiêu khích uy nghiêm thiên địa lục đạo, mỗi người đều có thể tru.
Đạm Thai Mạc Vân cười lạnh.
– Mỗi người có thể tru? Ha ha!
Nhiếp Vân cất tiếng cười to.
Âm thanh mang theo đầu độc, tiên âm chi lực, chấn động, hình thành gợn sóng vô hình kích động không ngớt, người có tu vi hơi chút nghe được tiếng cười như thế lập tức đau đầu muốn muốn nứt ra, dường như linh hồn bị chấn vỡ.
Oanh!
Trong tiếng cười nói, đột nhiên Nhiếp Vân hành động.
Phượng Hoàng chi dực sau lưng mang theo liệt phong, âm thanh quỷ mị vang lên sau đó hắn lao thẳng về phía Đạm Thai Mạc Vân.
– Thật to gan!
Không nghĩ tới hắn không nói hai lời trực tiếp động thủ, Đạm Thai Mạc Vân cau mày, song chưởng vươn về phía trước và xiết chặc.
Một trảo đánh xuống thiên địa nổ vang, vạn đạo hào quang chiếu sáng nhân gian.
Hắn biết rõ thiếu niên trước mắt không thể khinh thị, vừa ra tay đã dùng tuyệt chiêu.
– Hừ!
Nhiếp Vân hừ lạnh, Bắc Đẩu kiếm hóa thành gió lốc đâm thẳng về phía trước, tuy uy thế thiên địa cường đại nhưng đối mặt trường kiếm nhanh như điện lại không có chút khả năng ngăn cản, chẳng khác gì băng tuyết gặp lửa nóng, kiếm khí cắt ra một thông đạo màu đen.
– Vọng tạo sát nghiệt, ta thấy thí chủ nên dừng tay lại đi!
Đà Sơn Phật Tổ đứng bên cạnh niệm a di đà phật sau đó ra tay.