Cho dù là Giang Nghĩa hay là Giang Hàn Phi, chỉ cần có thể kiếm được nhiều tiền, nhà họ Đàm sẽ không so đo.
Nhà họ Đàm chỉ so đo một chuyện – lợi nhuận không đủ.
“Nhưng mà…” Đàm Quốc Đống cau mày nói: “Giang Hàn Phi không phải là ba ruột của Giang Nghĩa sao? Sao phải ồn ào đến mức này?”
Đàm Vĩnh Thắng nở nụ cười: “Ba con ruột thì sao? Bọn họ cũng sắp mười năm không gặp mặt rồi, nói không chừng đã sớm không còn tình ba con nữa rồi. Vì lợi ích, cho dù là ba con, cũng sẽ động binh động kiếm!”
Đàm Quốc Đống lắc đầu: “Đúng là hai kẻ cặn bã mà.
“Được rồi, không nhắc đến bọn họ nữa, quay về làm việc đi.”
“Biết rồi.”
Hai người quay về phòng.
Trong lúc đi vào, Đàm Quốc Đống đi qua trước cửa sổ kính khổng lồ, như có như không quay đâu nhìn qua.
Đột nhiên dừng bước.
“Làm sao vậy?” Đàm Vĩnh Thắng hỏi.
Đàm Quốc Đống không nói gì, chỉ là nhìn bản thân mình trong gương.
Đàm Vĩnh Thắng vui vẻ: “Con không phải tự luyến đến thế chứ? Ngắm bản thân cũng có thể ngắm đến ngây người?”
Đàm Quốc Đống lắc đầu, chỉ vào trong gương tự nói: “Nói thật, con còn chưa từng nhìn xem bản thân mình thật kỹ, bây giờ đột nhiên nhìn, sao lại cảm thấy…
“Cảm thấy cũng rất đẹp trai?”
“Không phải.”
“Vậy con muốn nói cái gì?”