Trong chốc lát, hắn ta bước ra đuổi về phía thần thạch. Hắn ta là phân thân, chỉ cần có được thần thạch thì sẽ lập tức truyền thần thạch cho bản thể còn mình sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ lập tức hồn bay phách tán.
Cho nên việc mà hắn cần làm bây giờ chính là lập tức đoạt về thần thạch truyền cho bản thể, đây là cách làm tốt nhất còn nếu như không thể có được thần thạch thì hắn cũng sẽ tự kết liễu để Huyền Nữ hồn bay phách tán.
Tiên Luân Thiên Đạo, mở!
Nhưng hắn vừa bước ra khỏi phiến đá thì trên phiến đá vang lên giọng nói của Diệp Thành khiến hắn vô thức nhìn về sau.
Ngay sau đó, hắn nheo mắt lại vì giây phút trước Diệp Thành và Huyền Nữ đang còn ở trên phiến đá mà giây phút sau đó lại bị cuốn vào trong vòng xoáy màu đen và biến mất tung mất tích, đến khí tức cũng không thấy đâu.
Vả lại điều khiến hắn ngỡ ngàng đó chính là sợi dây vô hình nối giữa hắn và Huyền Nữ đã bị cắt đứt.
“Đây…”, kẻ mặc y phục đen thay đổi sắc mặt, biến cố xảy ra chỉ trong vòng hai giây khiến hắn trở tay không kịp. Hiện giờ đã mất đi mối liên hệ với Huyền Nữ, hắn cũng không còn quân tốt để uy hiếp phía Đan Thần nữa, quan trọng nhất chính là Vạn Đan Bảo Điển bị phong ấn trong thần thạch đến giờ hắn vẫn không đoạt được.
Trong ba giây ngắn ngủi, hắn di chuyển thật nhanh, giơ tay bắt về phía thần thạch đang trong không trung.
“Cái này thì ngươi không cần phải có nữa”, Đan Thần giơ tay tung một chưởng khiến cho kẻ mặc y phục đen bị cấm cố trong hư không, vốn dĩ đó chỉ là phân thân nên trước mặt Đan Thần căn bản không hề có sức phản kháng.
“Ta lại muốn xem xem là ai to gan đụng tới người của Đan Thành như vậy”, Đan Nhất tiến lên trước định giật phăng tấm hắc bào của kẻ mặc y phục đen.
Có điều ông ta còn chưa ra tay thì kẻ mặc y phục đen đã hoá thành làn khói xanh, có lẽ vì bản thể của hắn thao túng với mục đích không để cho phía Đan Thần nhìn thấy chân dung của mình.