Sắp làm tôi sợ muốn chết rồi.”
Giang Nghĩa khẽ lắc đầu, nói: “Anh cho rằng chiếc nhân này dễ cầm vậy sao?
Nếu như vừa rồi tôi thua Đàm Quốc Đống, không chỉ không lấy được nhẫn, có thể sống hay không còn chưa biết.”
‘A? Đáng sợ vậy sao?”
“Anh nghĩ sao?”
Thường Hướng Đông nuốt nước bọt, sợ hãi không thôi, cũng may người thắng là Giang Nghĩa, nếu không mạng nhỏ hôm nay đã nộp lên rồi.
Đạp ga một cái, Thường Hướng Đông lái xe đưa Giang Nghĩa rời đi.
Cửa chính.
Đàm Quốc Đống nhìn xe Giang Nghĩa đi xa, hai tay đút vào túi, tự nhủ: “Giang Nghĩa, thật đúng là có chút tài.”
Lúc này, một ông cụ đầu tóc bạc phơ từ sau cửa đi ra, đưa tay khoát lên bờ vai của Đàm Quốc Đống, nói: “Sao nào, thiếu gia nhà họ Đàm từ trước đến nay tự phụ thiên hạ vô địch, cũng chịu thua rồi sao?”
Đàm Quốc Đống nhíu mày, rất muốn phản bác, cuối cùng vấn là thôi.
Anh ta cười khổ một tiếng, nói: “Ông nội, lần này con không phục không được, có Giang Nghĩa ở đây, sau này con nhiều lắm là tranh thiên hạ đệ nhị. Bảo tọa thiên hạ đệ nhất này, kiếp này không có duyên với l con.
Đứng sau lưng anh ta, chính là gia chủ nhà họ Đàm hiện nay – Đàm Vĩnh Thắng.
Những gì vừa xảy ra, đều bị ông cụ xem rõ ràng.
Đàm Vĩnh Thắng vuốt râu, tiếp tục hỏi: “Vậy Quốc Đống, trong trận phân tranh của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc này, con cảm thấy ông nội hẳn là nên đứng về phía bên nào?
Là đứng về phía Giang Hàn Phi? Hay là Giang Nghĩa?