“Ta không đồng ý”, ngay lập tức có trưởng lão trầm giọng phản đối: “Không phải ta có thành kiến với Diệp Thành, nhưng một khi liên minh thì Đan Thành sẽ bị cuốn vào chiến tranh, sẽ có bao nhiêu người phải hy sinh chứ?”
“Cho dù không liên minh, chẳng lẽ chúng ta cũng không bị cuốn vào chiến tranh sao?”, Đan Thần cũng trầm giọng trả lời: “Chuyện hôm nay là một tín hiệu nguy hiểm, sau này sẽ có nhiều chuyện tương tự xảy ra hơn, không lâu nữa vùng đất yên bình mà chúng ta gìn giữ sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Khi đó chúng ta lấy gì để bảo vệ Đan Thành, lời nói hùng hồn kiêu ngạo sao?”
Nói xong Đan Thần cũng bước đi trước, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, đuổi theo Diệp Thành.
Đằng sau ông, phía Đan Nhất đều hít vào một hơi thật sâu, chân nguyên của họ cũng dâng trào, giống như tám đạo thần quang xẹt qua bầu trời.
Thấy phía Đan Thần đuổi theo, Diệp Thành không khỏi nở nụ cười, những lời hắn nói lúc trước có thể coi là lời thương lượng đơn giản, nhưng hắn không nói thêm nhiều, chỉ giải thích tình hình hiện tại của Đại Sở.
Đúng như hắn nghĩ, các vị tiền bối của Đan Thành đã quen an nhàn, thoải mái, họ tin Đan Thành là thánh địa không ai dám xâm phạm.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay đã phá tan cái gọi là vùng đất yên bình ảo tưởng của họ, tất cả chỉ là lừa mình dối người, họ muốn nằm ngoài thời buổi loạn lạc hiện nay là rất khó. Quần hùng quật khởi sẽ để yên cho một thế lực đáng sợ như Đan Thành ngư ông đắc lợi ư?
Câu trả lời là không, nếu ngươi không tham chiến thì sẽ ta không để ngươi được ngư ông đắc lợi, trước khi quần hùng quật khởi, Đan Thành sẽ là đối tượng tiêu diệt đầu tiên của chúng. Vẫn là câu nói đó, thời đại này khác hoàn toàn với các thời đại khác, nó quá hỗn loạn, đầy rẫy những biến số.
“Ở phía trước rồi”, khi Diệp Thành nghĩ tới đây thì nghe Đan Thần lên tiếng.