Khi anh đang suy nghĩ thì cửa phòng làm việc mở ra, Thường Hướng Đông vui vẻ chạy tới: “Phó chủ tịch Giang, người nhà họ Đàm vừa gọi tới, muốn mời anh sang đó một chuyến.
Nhà họ Đàm?
Tuy nói nhà họ Đàm là chống lưng lớn của Thịnh Lạc, luôn ủng hộ Thịnh Lạc.
Nhưng xét cho cùng thì Thịnh Lạc cũng không phải là của nhà họ Đàm. Họ chỉ đưa tay giúp đỡ, sau đó thu lại lợi nhuận thôi.
Thế nên nhà họ Đàm căn bản không có tư cách điều động nhân sự trong Thịnh Lạc.
Nhưng bây giờ nhà họ Đàm lại muốn phá vỡ quy tắc này, để làm gì?
“Thường chủ quản, đi cùng tôi một chuyến đi”
“A, vâng!”
Thường Hướng Đông lái xe chở Giang Nghĩa đến một chỉ nhánh của nhà họ Đàm, có người phục vụ riêng đã sắp xếp chõ cho bọn họ, rót trà và phục vụ vô cùng chu đáo.
Thường Hướng Đông uống một ngụm trà rồi cười hihi: “Phó chủ tịch, tôi đoán lần này gia chủ nhà họ Đàm muốn tìm anh để thưởng cho những biểu hiện xuất sắc gần đây.
Thật sao?
Giang Nghĩa thầm cười lạnh.
Thông qua hai cuộc điện thoại trước cùng Đàm Vĩnh Thắng, Giang Nghĩa đã có thể cảm nhận được đây là một người vô cùng ích kỷ tư lợi.
Ông ta sẽ thưởng không cho Giang Nghĩa sao?
Nghĩ thôi cũng biết là không.
Hai người đang ngồi đợi thì đột nhiên cửa mở ra, một người trẻ tuổi đeo kính bước vào.
Thường Hướng Đông vừa nhìn thấy người này đã sợ tới mức vội vàng ngồi thẳng lưng.
Anh ta nói nhỏ bên tai Giang Nghĩa: “Phó chủ tịch, cẩn thận! Người này là cháu trai của Đàm Vĩnh Thắng-Đàm Quốc Đống.