Cao thủ Thần Cảnh trung kỳ kia đáp.
Ánh mắt Diệp Xung trở nên dữ tợn, cắn răng nói: “Tốt! Vậy thì giao cho ông!”
“Vâng thưa điện hại”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp vội vàng đáp.
Ngay sau đó, ông ta đột nhiên biến mất.
Thượng Quan Nhu vẫn luôn cảnh giác quan sát đối phương nên khi ông ta lao tới, cô ta lập tức hiểu ra đối phương muốn giết mình.
“Diệp Xung!”
Cô ta nổi giận quát tháo, hội tụ toàn bộ sức mạnh ở đùi, đạp mạnh xuống đất định chạy đi.
Nhưng cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đã dám giết cô ta, đương nhiên phải nắm chắc phần thắng.
Còn Thượng Quan Nhu lại bị thương nặng từ cuộc chiến vừa rồi, thực lực giảm mạnh, không thể tránh được công kích của đối phương.
“Bịch!”
Cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đấm thẳng vào ngực Thượng Quan Nhu.
“Phụt!”
Cô ta phun máu, bị đánh bay ngược ra ngoài.
Giây phút cô ta rơi xuống đất, cao thủ Thần Cảnh trung kỳ của Hoàng tộc họ Diệp lại vọt lên, hung ác nói: “Chết đi!”
Ông ta giơ chân định đạp xuống đầu Thượng Quan Nhu.
Diệp Xung hưng phấn tin tưởng Thượng Quan Nhu sẽ đi đời.
Chỉ cần cô ta chết, anh ta sẽ trở thành người có thiên phú võ thuật mạnh nhất trong thế hệ trẻ của cả bốn Hoàng tộc.
Thượng Quan Nhu bị đấm bay, cảm thấy ruột gan đều nhộn nhạo, võ thuật lập tức bị phế bỏ, vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô ta trợn ngược mắt nhìn bàn chân của cao.
thủ Thần Cảnh trung kỳ đang đạp xuống đầu mình..