Vì muốn đối phó với Giang Nghĩa mà ông ta đã cố ý tăng gấp 3 lần độ thuần của thuốc.
Loại thuốc trước đã đủ khống chế suy nghĩ của con người rồi, bây giờ độ thuần còn tăng gấp ba lần, có thể hình dung nổi nó sẽ gây hại cho cơ thể tới mức nào.
Người xưa từng nói, không nên ôm lòng hại người.
Nếu Giang Hàn Phi không tăng độ thuần của thuốc thì có lẽ lúc này Lưu Cảnh Minh đã được cứu rồi.
Nhưng thuyền đã ra khơi thì không thể quay đầu.
Giang Hàn Phi đau khổ ôm đầu bật khóc nức nở.
Đường đường là chủ tịch của một doanh nghiệp hàng đầu mà lại bất chấp khóc lớn như thế, có thể thấy với ông ta Lưu Cảnh Minh quan trọng tới mức nào.
không chỉ đơn giản là vì Lưu Cảnh Minh là cánh tay đắc lực nhất của ông ta, mà còn là vì Lưu Cảnh Minh là con trai ruột của ông ta!
Ông ta không phải là Giang Hàn Phi, ông ta chỉ là kẻ mạo danh. Thế nên Giang Nghĩa cũng không phải là con ruột của ông ta.
Nhưng Lưu Cảnh Minh thì khác, Lưu Cảnh Minh là giọt máu của ông ta.
Ngoài hai cha con họ ra, không ai biết chuyện này.
Ông ta đau khổ nhắm mắt, trong lòng hối hận tột cùng. Nếu ông ta không tăng dược tính của thuốc, thì Lưu Cảnh Minh cũng sẽ không biến thành kẻ ngốc.
Chính tay ông ta đã huỷ hoại tiền đồ của con trai mình!
“Con ơi, ba không tốt, là ba đã hại con thành như thế”
“Ba có tội!”
Một người đàn ông, một lãnh đạo cấp cao, càng là một người cha, đang khóc nức nở như một đứa trẻ.
Một lúc lâu sau.
Giang Hàn Phi bỗng mở trừng hai mắt, ông ta dùng góc áo lau nước mắt: “Không, không phải mình hại Cảnh Minh. Người hại Cảnh Minh thành ra thế này là Giang Nghĩa, là thằng khốn Giang Nghĩa!”
