Cô không trả lời.
Anh giơ tay sờ trán cô mới phát hiện nó nóng vô cùng.
Anh lập tức vươn tay, “phách”, mở đèn phòng ngủ rồi nhấn chuông gọi người.
Sau đó anh rút áo ngủ khoác lên trên người.
Hơn năm phút sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó cửa phòng bị bà quản gia vẫn còn mặc đồ ngủ đẩy ra: “Thịnh tiên sinh?”
Thịnh Thế đang gọi điện thoại, thấy bà quản gia thì chỉ về phía CốLan San đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường: “Mặc quần áo cho cô ấy.”
Sau đó nói vào trong điện thoại: “Là tôi, Thịnh Thế…… Ừ, SởSở sốt, bây giờ ông tới đây một chuyến…… Lúc tối bị kinh sợ…… Trước khi ngủ có ăn một chén cháo…… Được, nhanh lên mộtchút.”
Thịnh Thế cúp điện thoại, lúc xoay người thì bà quản gia đã mặc quầnáo xong cho Cố Lan San, còn cầm khăn đã ngâm qua nước lạnh đặt ở trênđầu cô.
Cố Lan San cảm thấy cả người lúc lạnh lúc nóng, lqđ đột nhiên một thứ lạnh lạnh được đặt lên trên đầu, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút,nhưng một lúc sau lại cảm thấy cả người lạnh vô cùng, cô không chịu được mà run rẩy.
Ý thức cô có chút mơ hồ, dường như cô nghe thấy có người đang nóichuyện ở bên tai, giọng nói có chút vội vàng không vui: “Chuyện gì xảyra? Sao bây giờ lại run dữ dội hơn?”
”Sao bác sĩ Vương lại chậm như vậy, nhanh đi gọi điện thoại hối thúc!”
Cố Lan San cảm thấy tính tình của chủ nhân giọng nói này không đượctốt, vậy mà cô lại cảm thấy rất quen thuộc, hình như cô biết nhưng không nhớ được người đó là ai, cô dùng sức suy nghĩ thì cảm thấy đau hết cảđầu, cô nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, sau đó tay cô bị một bàn tay ấm áp nắm lấy,