Thừa Viêm vô thức muốn nói “Đừng lãng phí thời gian vào người không thích cậu nữa, mau đến với tôi, tôi sẽ đối tốt với cậu tới mức làm cậu phải quên hắn”, nhưng y cảm giác có lẽ người này sẽ tiếp tục diễn, ai biết hắn lại nói ra câu gì. Thừa Viêm không muốn diễn quá lố, chỉ hơi đau lòng rời ánh mắt, dứt khoát im lặng.
Bộ phim vẫn tiếp tục, hai người cùng xem với những suy nghĩ khác nhau, đúng lúc này cửa phòng bỗng bị gõ vài tiếng, sau đó một khe hở nhỏ được mở ra, người vừa tới đứng trước cửa, không kiềm được mà quăng ánh mắt ác ý về phía Lam, sau đó mới nhìn Thừa Viêm, ra hiệu bảo hắn đi ra ngoài. Lam hỏi: “Chắc bắp rang của tôi xong rồi chứ?”
Gân xanh trên trán người nọ đập thình thịch, đè nén cơn giận dữ: “Chờ một chút.”
Lam cười tủm tỉm: “Nhưng tôi cảm thấy đã xong rồi.”
Thừa Viêm liếc hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài: “Trên đầu dính cái gì thế?”
Người nọ đưa tay sờ sờ, kéo ra một vật thể tròn tròn màu trắng, gân xanh lại đập thình thịch. Sau khi loại gạo màu cam kia được đun nóng thì bắt đầu nổ ầm ầm bắn tung tóe ra ngoài, đập vào mặt rất đau, bây giờ khắp phòng bếp đều là thứ này, thật sự là Lam không kiếm cớ hành hạ họ chứ?!
“Cái đó chính là bắp rang.” Lam tựa vào đầu giường cười nói, “Cậu nếm thử xem.”
Thừa Viêm thuận miệng đồng ý, đóng cửa nhìn thuộc hạ, muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nhưng ngay sau đó lại có một thuộc hạ khác chạy tới, thì thầm nói rằng đằng sau có một phi thuyền bay với tốc độ rất nhanh, càng ngày càng gần họ. Thừa Viêm nheo mắt, bước vào khoang điều khiển nhìn hình ảnh được đánh dấu trên màn hình, phát hiện là một phi thuyền tư nhân loại nhỏ.
Thuộc hạ cau màu: “Phi thuyền này được chúng ta cải tiến đã bay rất nhanh, có thể đoán được tốc độ của chúng, bình thường không ai lại để phi thuyền bay nhanh như vậy, trừ phi không muốn sống nữa.”
Thừa Viêm nhìn chằm chằm vào màn hình, ra lệnh cho thuộc hạ tùy tiện đổi sang hướng khác, chờ đợi một lát, thấy đối phương vẫn đi theo mình, y biết đây hẳn là cứu binh của Lam rồi. Thừa Viêm nhếch khóe miệng: “Thật là bất ngờ, lại có thể đuổi theo.”
Thuộc hạ không hỏi bây giờ phải làm gì, bởi vì chút chuyện nhỏ này đối với Thừa Viêm quả thực dễ như trở bàn bay.
“Không cần giảm tốc độ, quay về lộ trình an toàn ban đầu tiếp tục bay.” Thừa Viêm ra lệnh một câu, dẫn hai người tới cửa khoang sau, đồng loạt đeo bình dưỡng khí, đưa tay mở ra một lối đi khác.
Tống Minh Uyên nhìn chằm chằm vào phi thuyền trước mặt, thấy nó chuyển hướng lần nữa trở về lộ trình lúc trước, tiếp tục tới gần, nhưng đúng lúc này chợt thấy ánh sáng trắng lóe lên, một người máy bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, rút kiếm nghênh ngang bổ thẳng về phía họ. ——
Tinh thần lực cấp S!
Ba người nhìn cơ giáp kia, trong đầu gần như cùng hiện lên suy nghĩ này.
Thừa Viêm đứng ở gần cửa ra điều khiển cơ giáp, nhìn bọn họ không chớp mắt. Y không rõ phía trên là ai, nếu có Tống Minh Uyên hoặc Bạch Thời, có lẽ đã sớm chuẩn bị chiến đấu kỹ càng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể điều khiển cơ giáp cao cấp mà không cần ngồi bên trong.
Vì vậy, hiện tại chỉ có hai khả năng, hoặc là đối phương bị đánh rơi, hoặc là sẽ có một cơ giáp xuất hiện đối chiến với y, trường hợp này y cũng không để tâm lắm.
Thuộc hạ bên cạnh Thừa Viêm cũng cho là như vậy, nhưng họ cảm thấy khả năng xảy ra trường hợp đầu tiên cao hơn, bởi vì trước mắt cả hai đế quốc còn lâu mới tiên tiến được như họ. Ngay cả có chế tạo ra cơ giáp cao cấp nhưng rất khó để đạt tới trình độ dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp ngoài cơ thể, tuy rằng có một cơ giáp bị mất, nhưng nghe nói nó nằm trong tay hoàng thất, mà Tống Minh Uyên và Bạch Thời đều là sinh viên, có cơ giáp cao cấp thì sao, vẫn kém xa họ.
Bởi vậy ngay thời điểm Thừa Viêm bắt đầu tấn công, thậm chí họ đã có thể tưởng tượng ra cảnh đối phương bị chém nát bét, nhưng một tích tắc tiếp theo, cả đám bỗng chứng kiến phi thuyền trước mắt trở nên mơ hồ, sau đó nhanh chóng phân giải thành một một phận màu đen to lớn, bao trùm lấy khu điều khiển lơ lửng trên không, thứ màu đen kia rút kiếm cắt ngang, khống chế công kích trong lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc.
ẦM!
Một tiếng động đinh tai.
Bọn họ cùng hít sâu một hơi, nhìn cơ giáp màu đen uy phong lẫm liệt trước mắt, sắc mặt đột ngột thay đổi, Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đây là…
Đồng tử của Thừa Viêm đột ngột co lại đầy nguy hiểm
—— Cơ giáp thể năng lượng!
Trước đây đã từng gặp mấy lần trong tư liệu ở tổng bộ, họ mất bao nhiêu lần tìm kiếm khổ sở mà vẫn không có kết quả, giống như cơ giáp bị trưởng lão phản bội cướp đi lúc trước… Cơ giáp thể năng lượng thời kỳ văn minh!
Lại có thể xuất hiện ở đây! Thừa Viêm điều khiển cơ giáp hoàn toàn lui về phía sau, nhanh chóng nã một phát pháo. Trong tay hắn thường xuyên có sẵn hai cơ giáp cao cấp, một là cơ giáp của thời kỳ văn minh, một cơ giáp khác có màu trắng, bình thường đều dùng để tạo phiền toái và hỗn loạn, bên trong chuẩn bị đạn pháo bao gồm công năng tung sương mù, rất hiệu quả.
—— ẦM!!!
Ánh sáng trắng chói mắt và khói đặc đột ngột nổ tung, cả ba người lập tức nhắm mắt lại, cho dù Trọng Thiên đã kịp thời điều chỉnh cường độ ánh sáng, nhưng họ vẫn cảm thấy hơi khó chịu, có điều thể chất của cả ba đều rất ưu tú, chỉ một giây sau đã mở mắt ra.
Tống Minh Uyên bay lên rời khỏi làn sương mù, tiếp tục xông tới phía trước.
Vừa rồi chậm trễ một chút thời gian, cơ giáp kia đã bay lơ lửng trước cửa khoang, đứng im nhìn bọn họ truy kích, hình như không có ý định phản kháng, nhưng đợi tới khi bọn họ tới gần, cơ giáp nọ đột nhiên hạ xuống rời khỏi phi thuyền, sau đó tăng tốc chạy tới hướng khác, chỉ chớp mắt đã tạo một khoảng cách.
Bạch Thời nhạy bén hỏi: “Bọn chúng vừa đưa nhị ca lên rồi?”
“Không nhất định.” Tống Minh Uyên nói xong vẫn đuổi theo sau, bởi vì theo những gì anh nhìn thấy trong số liệu phân tích của Trọng Thiên thì cơ giáp kia là kiểu nhẹ nhàng linh hoạt, tốc độ rất nhanh, nếu mặc kệ không đuổi theo sẽ thật sự mất tung tích, vào lúc này không có thời gian để do dự.
Bạch Thời đứng dậy: “Em ở lại.”
Trong tình huống mấu chốt căng thẳng thế này, Tống Minh Uyên không nhịn được mà nhìn bạn nhỏ này một cái, trị số may mắn của oắt con này vẫn luôn kỳ quái, để cho cậu hành động một mình có khi lại mất tích cũng nên. Nhưng nếu thật sự còn người sở hữu tinh thần lực cấp S ở trong phi thuyền, cũng chỉ có Bạch Thời mới đối phó được.
“Joshua đi theo A Bạch, mở máy truyền tin, nếu xuất hiện bất kỳ vấn đề gì phải liên hệ ngay.”
Khóe miệng Joshua cong cong: “Đã biết.”
Bạch Thời: “…”
Cái quái gì thế, ông đây không đáng tin đến thế sao?
Bạch Thời hầm hừ đứng lại.
Thừa Viêm đứng ở lối đi nhìn cơ giáp màu đen bị thuộc hạ dẫn bị, cười xấu xa. Y đóng cửa lại, chuẩn bị hỏi Lam về vấn để cơ giáp, nhưng lúc này, xuyên qua cửa sổ nhỏ, Thừa Viêm đột nhiên nhìn thấy một ánh sáng màu vàng, nhanh chóng phân giải, thình hình hợp thành một cơ giáp.
Trái tim y lập tức chìm xuống.
——— ————
*Hằng tinh: hay còn gọi là định tinh, từ dùng để chỉ một ngôi sao đứng im, trái ngược với hành tinh – ngôi sao quay xung quanh một ngôi sao khác.
_________________