Đám cựu thần Lý Đường đã phát giác tình thế biến hóa.
Một hoàng tử lên kế hoạch giết nhi tử, đức hạnh đã không còn, nếu thật sự ngồi lên long ỷ, không biết sẽ còn chém đồ đao tới đâu? Cái gọi là hổ dữ không ăn thịt con, ngay cả hài nhi cũng bỏ được, làm sao xứng làm trữ quân?
Đều nói công chúa trọng tình, quả nhiên mấy năm nay vẫn như thế.
Năm đó Chương Hoài Thái Tử mưu phản, cấm đoán ở Thái Cực Cung, điện hạ vẫn luôn đi thăm hỏi huynh trưởng, hiện giờ hoảng tử ra chiêu hiểm ác, người sáng suốt đều nhìn ra Võ Hoàng cũng không muốn công bố việc này với thiên hạ, lại là điện hạ góp lời khuyên nhủ, cho Võ Hoàng cùng hoàng tử một bậc thang có thể đi xuống.
Công chúa nhân đức, xứng với hai chữ “Trấn Quốc”.
“Thái Bình, việc này không quan hệ đến ngươi!” Lý Đán đã mất đi lý trí, một chiêu này của Võ Hoàng đối với hắn mà nói là âm độc vô cùng, tuy không công bố chân tướng với thiên hạ, lại đủ để huỷ hoại mọi cảm nhận của thần tử về hắn.
Hoàng tử không phải yếu đuối, mà là âm hiểm quỷ quyệt, tàn nhẫn độc ác. Dùng đoạn như vậy tính kế thiên hạ, thật sự bỉ ổi!
Thái Bình nghiêm giọng: “Tứ ca! Không thể mắc thêm lỗi lầm nữa! Cho dù ngươi không nghĩ cho chính mình, cũng phải nghĩ lại vì Thành Khí!” Một câu này của nàng rõ ràng là bổ đao, nhưng những cựu thần Lý Đường nghe được, lại là một ý tứ khác.
Hoàng tử khẳng định không vực dậy nổi, nhưng dưới gối hoàng tử còn có hai đứa nhỏ, Lý Thành Khí cùng Lý Long Cơ.
Hai người này đều vô tội, Lý Thành Khí từ đầu tới đuôi đều không biết đã xảy ra chuyện gì, Lý Long Cơ càng là bị Đậu thị đổ đi chén thuốc mấy tháng trời, bệnh tật cho đến nay. Hai hoàng tôn vô tội nhường nào, huyết mạch dòng chính của Cao Tông cũng không thể chịu tội tru diệt liên đới như vậy.
Lý Chiêu Đức đi ra khỏi hàng, nghiêm mặt nói: “Hoàng tử đau khổ vì mất đi nhi tử, tâm thần đã loạn, khẩn cầu bệ hạ truyền triệu thái y trị liệu cho hoàng tử.”
“Khẩn cầu bệ hạ truyền triệu thái y trị liệu cho hoàng tử.” Nhìn thấy Tể Tướng ra mặt, những cựu thần Lý Đường khác cũng tán thành theo.
Lý Đán nhìn trận thế này, hắn cuối cùng đã hiểu ra ý đồ chân chính của Võ Hoàng. Nàng không giết hắn, nhưng cũng cần một lý do hợp tình hợp lý để giam lỏng hắn cả đời. Mới vừa rồi Võ Hoàng chính là cố ý kích hắn, buộc hắn chó cùng rứt giậu, nói không lựa lời, nhân cơ hội ấn cái danh điên loạn cho hắn, thuận lý thành chương giam cầm hắn sâu trong hoàng thành.
Kế hay! Thật sự là kế hay!
Lý Đán nhếch khóe miệng, văn võ cả triều đều cảm thấy hắn điên rồi, giờ hắn có nói cái gì, bọn họ cũng sẽ không cho là sự thật. Ánh mắt thê lương của hắn dừng ở trên người Thái Bình, hắn tươi cười lạnh lùng âm u đến mức làm người ta run rẩy, “Tiếp theo sẽ là ai đây?”
Thái Bình không đáp lại hắn.
Mặc dù hắn thất bại thảm hại, hắn cũng muốn làm Võ Hoàng một đời khó an ổn. Những lời này hắn cũng không phải nói với Thái Bình, mà là nói cho Võ Hoàng nghe.
Hắn từng ngồi trên long ỷ kia mấy năm, hắn biết ngồi ở đó có tư vị gì.
Người cô đơn, như đi trên băng mỏng.
“Nàng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai…… Ha ha ha…… Sẽ không…… Ha ha ha ha……” Lý Đán thật sự điên rồi, hắn làm càn cười to trên đại điện, mỗi một chữ đều như gai nhọn, đâm thật sâu vào tim Võ Hoàng.
Hắn đang châm ngòi.
Châm ngòi Thái Bình, cũng châm ngòi Võ Hoàng.
Một ván này, hắn lựa chọn lưỡng bại câu thương!
“Người đâu, mang hoàng tử về Đông Cung, tuyên thái y trị liệu!” Võ Hoàng càng nghe tiếng cười của hắn càng thấy chói tai, bàn tay vung lên, binh vệ liền đến “đỡ” Lý Đán rời khỏi điện.
Sau đó, Võ Hoàng đỡ cái trán ra vẻ choáng váng.
Bùi thị chạy nhanh đến, kịp thời đỡ Võ Hoàng, vội la lên: “Mau truyền thái y!” Nói xong, liền nâng Võ Hoàng gần ngất xỉu rời khỏi triều đình.
Sau khi Võ Hoàng rời khỏi, chúng thần ở trên điện an tĩnh hồi lâu.
Lý Chiêu Đức dẫn đầu đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng, hắn cung kính mà nhất bái với Thái Bình, “Còn xin điện hạ……”
“Bọn họ đều là tôn nhi của phụ hoàng, bổn cung hiểu.” Thái Bình biết ý của Lý Chiêu Đức, không chờ hắn nói xong, liền gật đầu đồng ý, “Bổn cung biết phải làm như thế nào.”
Lý Chiêu Đức thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Địch Nhân Kiệt, “Hoài Anh, mấy ngày kia ngươi ở Đông Cung đào ba thước đất, là vì tra cái này sao?”
“Lý đại nhân hẳn cũng hiểu rõ, Địch mỗ cũng không oan uổng ai, cũng không để lọt một kẻ có tội.” Địch Nhân Kiệt nói được đường đường chính chính, hắn ở trong triều vốn có thanh danh, mặc dù Võ Hoàng nể trọng hắn, các triều thần cũng không hoài nghi lòng chính trực của hắn.
Lý Chiêu Đức không nói thêm nữa, chuyện đã tới một bước này, hy vọng vực dậy Lý Đường của bọn họ chỉ có thể trông cậy vào một mạch của Lư Lăng Vương ở Phòng Châu xa xôi.
Nhìn thấy Lý Chiêu Đức rời khỏi đại điện, không ít cựu thần Lý Đường cũng đi theo hắn lui ra ngoài.
Thái Bình nhất bái với Địch Nhân Kiệt, “Vất vả cho Địch công.”
Địch Nhân Kiệt thấm thía nhắc nhở: “Một đường này của điện hạ càng thêm vất vả.”
Thái Bình biết Địch Nhân Kiệt còn nửa câu không nói ra, nàng xác thật nên hồi phủ tĩnh dưỡng một thời gian, cũng làm cho lay động không yên trong lòng mẫu hoàng bình lặng một chút.
Thái Bình xoay người rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung, khi bước ra cửa điện, dư quang thoáng nhìn thấy Uyển Nhi còn chờ ở cửa đại điện, nàng không dám dừng lại một bước, chỉ có thể làm như không thấy mà đi xuống dọc theo cung giai.
Uyển Nhi nhìn bóng dáng Thái Bình càng lúc càng xa, nhẹ thở ra một hơi.
Tuy không thể lúc nào cũng đồng hành, nhưng các nàng đều sẽ bảo hộ lẫn nhau, công chúa dùng thủ đoạn của công chúa, Uyển Nhi dùng biện pháp của Uyển Nhi, thật cẩn thận chịu đựng đoạn thời gian khó khăn này.
Nàng nguyện Uyển Nhi của nàng, mọi chuyện trôi chảy.
Nàng nguyện điện hạ của nàng, từng bước vừa ý.
Đợi bóng dáng Thái Bình biến mất khỏi tầm mắt, Uyển Nhi xoay người sang chỗ khác, nhìn về cung khuyết thâm cung đan xen. Hôm nay cuộc chiến của điện hạ đã xong, nàng nên vào trận cùng Võ Hoàng đánh ván tiếp theo.
Nàng áp xuống tưởng niệm cùng lo lắng dành cho điện hạ, đi đến tẩm cung của Võ Hoàng yết kiến.
Giờ này ngày này, Võ Hoàng nguy hiểm hơn nhiều so với năm đó, nàng cần phải lấy một trăm hai mươi phần tinh thần, ứng đối thật tốt, không thể làm Võ Hoàng cảm thấy điều gì không đúng.
Uyển Nhi hít sâu mấy hơi bên ngoài tẩm điện, cung kính nói: “Bệ hạ, thần đã trở lại.”
Võ Hoàng không lên tiếng, chỉ mệnh Bùi thị tuyên Uyển Nhi tiến vào. Uyển Nhi hành lễ, ánh mắt sắc bén của Võ Hoàng một tấc cũng không rời, làm lưng người tê dại hơn bất kỳ thứ gì.
“Hôm nay Thái Bình nói những lời đó ở trên điện, là ngươi dạy, hạy là nàng tự mình muốn nói?”
Chú giải
Lưỡng bại câu thương: hai bên đều chịu tổn thất