Xích Lỗ Ôn cầm phong thư, không nhìn mà ném qua một bên .
Ta kinh ngạc nói :
“Xích Lỗ Ôn huynh không muốn xem bên trong viết gì hay sao?”
Xích Lỗ Ôn cười nhạt nói :
“Cho dù làm việc vì cũng phải có hai chữ thành tín, người buôn bán cũng như vậy. Nếu như Tiền Tứ Hải đã đáp ứng ta là tới Bắc Hồ gặp mặt nói chuyện, bây giờ lại thất ước. Từ nay ta cũng nhận rõ con người và phẩm tính của hắn, còn muốn ta làm ăn với hắn nữa hay sao?”
Ta lặng lẽ không nói gì, Xích Lỗ ôn nói câu này làm ta không thể phản bác được .
Lần này Tiền Tứ Hải không dám theo ta tới đây, đó là sợ cái chết của An vương có thể khiến thế cục Bắc Hồ và Đại Khang chuyển biến xấu, hắn lo lắng an toàn của bản thân mình, không ngờ là một bước lùi của hắn lại để vuột mất cơ hội thành công .
Xích Lỗ Ôn cười nói :
“Bình vương có biết ta buôn bán thứ gì không?”
Ta cười nói :
“Nghe nói phần lớn dê bò của Bắc Hồ đều phải qua bàn tay của Xích Lỗ Ôn huynh tiêu thụ ra ngoài, không biết thật hay giả?”
Xích Lỗ Ôn thản nhiên nói :
“Điều này cũng không khuếch đại chút nào. “
Ta thưởng thức nhìn hắn, tên thương nhân Bắc Hồ này đúng là không tầm thường . Nguồn: http://thegioitruyen.com
Xích Lỗ Ôn nói :
“Ta có một việc làm ăn muốn nói chuyện với Bình vương. “
Ta ha hả cười nói :
“Xích Lỗ Ôn huynh ta không phải là người buôn bán. “
Xích Lỗ Ôn cười nói :
“Ta biết, nhưng Bình vương cũng biết, cho dù một quốc gia nào đi chăng nữa, cũng phải có thương nhân làm trụ cột, nếu như không có họ, kinh tế suy yếu, thực lực của một nước sẽ giảm mạnh. “
Trong lòng ta không khỏi chấn động, nhìn về phía Xích Lỗ Ôn nói :
“Nguyện nghe huynh nói rõ. “
Xích Lỗ Ôn nói :
“Làm một thương nhân biểu hiện bên ngoài là buôn bán, nhưng mà trên thực tế lại không khác chút vào với người hoạt động ở chính trường. Tất cả đều phải củng cố bên trong, đối ngoại bên ngoài, tích lũy tài phú, mở rộng con đường phát triển của mình. “
Ta gật đầu cười .
Xích Lỗ Ôn nói :
“Bình vương chắc đã nghe nói, Bắc Hồ sắp chuẩn bị chiến tranh với Đông Hồ. “
Ta lại gật đầu một cái nói :
“Đúng là ta đã nghe nói qua chuyện này. “
Xích Lỗ Ôn nói :
“Chuyện này với ta mà nói là một cơ hội tốt, hai nước giao chiến sẽ cần một lượng vật liệu chiến tranh rất lớn, nếu chuẩn bị tốt ta có thể trở thành người cung ứng cho Bắc Hồ. “
Hắn thấp giọng nói :
“Người ta thường nói chiến mã là đặc sản của Bắc Hồ, thế nhưng ngũ cốc, bông vải, dược liệu, binh khí đều khan hiếm. Nếu như một ngày chiến hỏa bùng phát, cung sẽ không đủ cầu. Hai nước Yến, Hàn lại quá nhỏ, lấy thực lực của họ không thể cung cấp đủ nhu cẩu cho ta. “
Ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn về phía ta nói :
“Bình vương có. .. kiến nghị gì không?”
Ta lập tức hiểu ý của hắn, rõ ràng hắn muốn mời ta trở thành bạn làm ăn .
Ta mỉm cười nói :
“Xích Lỗ Ôn huynh coi trọng Dận Không ở điểm nào nhất?”
Xích Lỗ Ôn ha hả cười nói :
“Ta nghe nói đại hãn đã đem Lục Hải Nguyên trả lại cho Bình vương. “
Ta cười nói :
“Tin tức của huynh quả nhiên linh thông. “
Xích Lỗ Ôn mỉm cười nói :
“Ta cũng chỉ mới nghe nói mà thôi, thương nhân cũng như chính gia, một thương nhân ngồi trong nhà phải biết tin tức xa ngoài ngàn gặm. Huống chi chuyện xảy ra ở bên trong Ô Khố Tô thành, sao có thể không biết được. “
Ta và hắn cùng nở nụ cười .
Xích Lỗ Ôn nói :
“Bình vương nên biết, Lục Hải Nguyên không chỉ là một đồng cỏ, mà còn là giải đất nằm giữa ba nước Bắc Hồ, Khang quốc, Yến quốc, là vị trí tiến hành giao dịch tốt nhất giữa ba nước. “
Ta gật đầu .