Bàng Cảnh Huy hạ lệnh tạm thời bãi đường, bảo sai dịch chuyển thi thể của hài tử vào phòng liệm, dưới sự giám sát của nguyên cáo và bị cáo, Đỗ Văn Hạo tiền hành giải phẫu đối với thi thể của hài tử.
Sau khi giải phẫu không hề phát hiện nội thương và ngoại thương, cũng không phát hiện bệnh gì có thể lập tức dẫn đến cái chết của hài tử. Xem ra, nguyên nhân tử vong chủ yếu tập trung ở phương diện trúng độc. Do thiếu dụng cụ để kiểm nghiệm độc vật, Đỗ Văn Hạo chỉ có thể thông qua chứng trạng trước khi chết của hài tử mà tiến hành phán đoán, và tiến hành kiểm tra những thứ ở trong dạ dày người chết. Sau khi làm xong, Đỗ Văn Hạo báo cáo nguyên nhân gây tử vong đã được làm rõ. Bàng Cảnh Huy quyết định khôi phục thẩm tra án kiện.
Sau khi đi thăng đường trở lại, Đỗ Văn Hạo hỏi lão linh y: “Ngươi kê thuốc gì cho hài tử?”
Lão linh y thấp giọng nói: “Đây là bí pháp tổ truyền, không thể nói cho ngoại nhân!”
Đỗ Văn Hạo bước tới, đưa tay ra nói: “Có thể lấy một túi cho ta xem không?”
Lão linh y biết hiện tại là lúc quan phủ tra án, một hài tử sau khi uống thuốc của lão đã chết, lão cũng sợ bị liên can, cho nên không dám cự tuyệt, từ trong ngực lấy ra một túi thuốc cho Đỗ Văn Hạo.
Đỗ Văn Hạo nhận lấy túi thuốc, xem xét kỹ càng, dùng đầu ngón tay nhón một chút rồi đưa vào đầu lưỡi để thử, sau đó thì nhổ ra: “Thuốc này của ngươi ta biết là gì rồi, Qua đế tán, đúng không?”
Lão linh y hơi sững người, sau đó thì gật đầu.
Đỗ Văn Hạo nói: “Ta không ngờ ngươi lại dùng biện pháp sử dụng Qua đế tán thối thổ (kích thích nôn) để trị bệnh điên. Loại biện pháp kích thích nôn này đúng là có thể bài trừ một bộ phận độc tố, từ đó mà từ từ giải chứng trạng của bệnh điên, nhưng, cái này chỉ có thể trị ngọn chứ không trị gốc, cho nên bệnh điên sau ba tháng lại tái phát, rồi lại phải mua thuốc thối thổ của ngươi, cứ quay đi quay lại như thế, ngươi đúng là có thể từ đó kiếm được không ít tiền, nhưng bệnh của hài tử căn bản không hề có chuyển biến tốt. Tiền này ngươi cầm mà không thấy xấu hổ à?”
Lão linh y vuốt râu, nói: “Lão hủ bán thuốc kiếm tiền, là một nguyện vọng này đáp ứng một nguyện vọng khác, chẳng có gì là xấu hổ hay không xấu hổ.”
“Ngươi đúng là thanh thản thật! Nhưng chính vì thuốc trị ngọn chứ không trị gốc này của ngươi bán quá đắt, Tôn Nhân vì bất đắc dĩ, nên chỉ có thể nghĩ biện pháp kéo dài dược hiệu, dùng biện pháp ngừa nôn, kết quả là dẫn tới hài tử trúng độc tử vong!”
“Đó là chuyện của bọn họ, khi bán thuốc ta đã nói rồi, sau khi uống thuốc, hài tử sẽ nôn, không cần phải chú ý, cứ để nó nôn, nôn xong thì sẽ đỡ. Ngươi hỏi lão đầu đó đi, có phải ta đã nói vậy không?”
Tôn Nhân gật đầu nói: “Hắn có nói như vậy!”
“Đúng rồi, cho nên lão đầu ta chẳng có trách nhiệm gì cả.”
“Có trách nhiệm hay không thì thôi quan đại nhân sẽ phán.” Đỗ Văn Hạo cười lạnh, chắp tay nói: “Đại nhân, hài tử của Tôn Nhân là vì trúng độc của Qua đế tán. Qua đến tán là một loại thuốc thôi thổ cấp tính, nhưng, Qua đế tán có độc, sau khi uống vào sẽ phải nôn ra, mới có thể tránh khỏi trúng độc, mà thuốc của bọn họ dùng lại ngăn hài tử nôn, dẫn tới độc của Qua đế tán không thể bài trừ, hài tử cuối cùng trúng độc và tử vong.”
Bàng Cảnh Huy hỏi: “Vậy lão linh y này dùng Qua đế tán để trị liệu bệnh điên là có thỏa đáng hay không?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Phàm là trong cơ thể có tà độc, thầy thuốc căn cứ vào bệnh tình mà chọn các biện pháp như nôn, đổ mồ hôi, tả để bài độc. Nếu bệnh ở bên ngoài, thì sẽ dùng biện pháp cho xuất mồ hôi, bên ở trong cơ thể thì dùng biện pháp tả, thông qua đại tiểu tiện để bài độc. Bệnh có thực tà ở thượng tiêu (tim phổi, thực quản) thì dung biện pháp nôn để bài độc. Bệnh điên là não bộ ngoại thương hoặc là di truyền dẫn tới tạng phủ mất thăng bằng, đờm trở trệ, khí cơ nghịch loạn, phong dương nội động, nhưng không phải là thực tà, theo lý thì không nên dùng biện pháp thôi thổ để trị liệu!”
Lão linh y cười lạnh, nói: “Ai nói Qua đế tán không thể trị được bệnh điên? Đây là bí phương tổ truyền, không biết đã được dùng để cứu trị cho bao nhiêu người, ngươi có thể ra ngoài hỏi thăm. Đỗ đại phu, đừng cho rằng ngươi biết thần kỹ mỗ bụng liệu thương của Hoa Đà là tưởng cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu! Ai cũng có sở trường và sở đoản cả! Người trẻ tuổi ạ!”
Đỗ Văn Hạo hờ hững cười: “Ngươi nói không sai, Qua đế tán quả thật có thể dùng để phối hợp trị liệu bệnh điên, cái mà họ gọi là đờm dãi bị tắc, thần chí mê muội thì cho là điên. Người điên bình thường vốn tự có nhiều đờm, khi phát bệnh thì đờm ngẽn trong cổ họng, khí dồn lên ngất đi rồi sùi bọt mép. Cho nên, trị liệu bệnh điên cho trẻ con nên dùng Nhất niệp kim và Cổn đàm hoàn, để hạ đờm thông khí. Nếu khi đờm dồn lên, cũng có dùng Qua đế tán để thuận thế mà kích thích nôn loại bỏ đờm. Và không thể chỉ dùng Qua đế tán để trị liệu, bởi vì chỉ nôn để loại bỏ đờm thì không thể chữa bệnh điên từ gốc. Hơn nữa, Qua đế tán có độc, không thích hợp để sử dụng lâu dài, đặc biệt là đối với trẻ con. Cho nên, tuy không thể nói là ngươi dùng thuốc sai, nhưng chí ít thì cũng chỉ là dùng một phương thuốc xoàng xĩnh.”
Lão linh y đó lập tức nghẹn lời, nhìn Đỗ Văn Hạo, cái này gọi là hành gia vừa ra tay là biết có hay không có. Lão linh y biết rằng, mình không có biện pháp giở trò gì trước mặt người trẻ tuổi này. Khuôn mặt già nua đỏ lên, cúi đầu không nói gì.
Bàng Cảnh Huy nói: “Nói vậy, bệnh của hài tử đầu tiên là do linh y dùng thuốc không thỏa đáng, sau đó là do Hoàng Tổ Vĩ không biết dược lý mà tự ý dùng thuốc chống nôn dẫn tới trúng độc, hai người cộng lại tạo thành cái chết của hài tử?”
Đỗ Văn Hạo gật đầu nói: “Đúng vậy, có điều trách nhiệm chủ yếu vẫn là Hoàng Tổ Vĩ.”
Bành Cảnh huy nhìn về phía Hoàng Tổ Vĩ: “Hiện tại ngươi còn gì để nói không?”
Hoàng Tổ Vĩ bịch một tiếng ngã xuống đất, trán đầy mồ hôi lạnh, nói: “Vãn sinh hổ thẹn, học nghệ chưa tinh, dùng thuốc bậy bạ, dẫn tới việc hại tính mạng của người khác, vãn sinh biết tội, nguyện nhận bất kỳ sự trách phạt nào.”
Tôn Nhân thì hối hận gào khóc, vừa khóc vừa đập mạnh vào đầu mình, chính vì sợ thuốc quá đắt, cho nên mới có một cái chủ ý ngu ngốc, ngược lại hại chết chính nhi tử của mình, không khỏi hối hận vạn phần.