Lúc này, Trần Thiên Vũ hiếm khi không lên tiếng, ông yên lặng bật nút mở thiết bị định vị, một âm thanh nhỏ phát ra, điểm đỏ quen thuộc bắt đầu hiện lên trên màn hình nhỏ.
Nhưng những tín hiệu quen thuộc kia vẫn thêm vào những tín hiệu độc lập khác.
Lưu Tử Thần nhìn màn hình một cái, bất đắc dĩ nói: “Không phải Nhất Đình vẫn còn ở đảo Quan Cẩm sao? Anh xem, chấm đỏ vẫn không nhúc nhích, có lẽ vẫn còn đang ngủ như lợn chết đấy.”
Trần Thiên Vũ gãi đầu một cái, sau đó lại đột nhiên nhíu mày: “A, không đúng…” Ông đưa mặt sát vào màn hình quan sát, kinh ngạc thốt lên: “Tại sao trên đảo Quan Cẩm chỉ có một chấm đỏ?”
“Thật sao? Để em nhìn lại xem.” Lưu Tử Thần cũng thoáng tỉnh lại, chị lấy thiết bị định vị từ tay Trần Thiên Vũ và nhìn kĩ hơn, “Đúng là chỉ có một tín hiệu, không lẽ Nhất Đình và Tiểu Quả Viên ở cùng nhau à?”
Trần Thiên Vũ lập tức lắc đầu: “Không thể nào, anh đã dặn bọn họ cố gắng đừng tiếp xúc quá gần rồi.”
“Vậy cũng không chắc, lỡ đâu Tiểu Quả Viên có chuyện gì cần phải báo cáo cho Nhất Đình, sau đó tạm thời không thể không gặp nhau thì sao… Khoảng cách quá xa, khả năng phân biệt định vị thấp, tín hiệu bị trùng như vậy cũng rất bình thường.” Tuy ngoài miệng Lưu Tử Thần nói như vậy nhưng trong lòng cũng thấy bồn chồn, nhưng chị không có khả năng nhận thức đặc biệt giống Trần thiên Vũ nên nghĩ thoáng hơn ông nhiều.
Trần Thiên Vũ gật đầu: “Ừ, cũng có thể là như vậy.” Dường như ông đang lẩm bẩm một mình, “Không lẽ anh đa nghi quá nên sinh quỷ sao, nghi ngờ tới mức phát bệnh rồi? Sao lại thế được…”
Ông vẫn không chịu từ bỏ, lấy lại thiết bị từ trong tay Lưu Tử Thần, lại trợn to mắt lên quan sát cố gắng phát hiện ra điểm khác thường.
Chấm đỏ đột nhiên chuyển động!
Chấm đỏ trên màn hình chậm rãi di chuyển, có lẽ là Tiểu Quả Viên đi vệ sinh.
“Tử Thần, nguy rồi, thực sự chỉ có một tín hiệu thôi, nhất định là Nhất Đình xảy ra chuyện rồi!” Vẻ mặt Trần Thiên Vũ lập tức trở nên u ám, nhớ tới cơn ác mộng vừa rồi, trán ông bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh lớn như hạt đậu.
Lưu Tử Thần cũng bắt đầu bối rối, sự thật đặt ra ngay trước mắt, hiển nhiên là có biến, nhưng chị vẫn cẩn thận nhắc nhở: “Thiên Vũ, anh đừng sốt ruột vội… Có lẽ là Tiểu Quả Viên bị mất tín hiệu cũng không chừng.”
“Khả năng này không lớn, dù sao thì Tiểu Quả Viên chỉ là một đứa trẻ, lấy thế cục trước mắt, tạm thời sẽ không có người gây bất lợi cho nó đâu.” Trần Thiên Vũ quyết đoán lắc đầu một cái: “Ài, anh nhớ hai ngày trước, Tiểu Quả Viên đã báo tin rằng Nhất Đình định hành động, thừa dịp lẻn vào đảo Thiên Diệp, em còn nhớ không?”
Lưu Tử Thần gật đầu: “Anh đang lo hành động của Nhất Đình thất bại, xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Thấy vẻ mặt Lưu Tử Thần vẫn còn nghi ngờ không rõ, Trần Thiên Vũ liền kể lại cơn ác mộng vừa rồi cho Lưu Tử Thần nghe, sợ chị không tin, ông còn chỉ chỉ vào lồng ngực mình, tỏ vẻ rằng mình nhớ rất rõ ràng.
“Trực giác của anh thỉnh thoảng cũng rất đáng tin cậy.” Cuối cùng Trần Thiên Vũ nói.
Lưu Tử Thần nghiêm túc, trầm mặc một lúc mới nói: “Em biết… Hai người các anh đều học được độc môn tuyệt kỹ tâm linh bảo vệ, xuất hiện vài cảm ứng tâm linh cũng là chuyện bình thường.” Chị hiểu rất rõ chuyện của hai người kia: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Chạy tới đảo Thiên Diệp cứu người sao?”
“Không được.” Trần Thiên Vũ không hề nông nổi, trong lòng ông hiểu rất rõ đảo Thiên Diệp là nơi thế nào: “Bây giờ chúng ta vẫn chưa nắm được bất cứ chứng nào, nếu tùy tiện xông vào đảo Thiên Diệp thì chúng ta cũng khó mà giữ được mạng của mình, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”
Ông nhanh chóng rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu…
“Hay là thế này, bây giờ chúng ta sẽ lập tức tới đảo Quan Cẩm tìm Ngọc Nhi hỗ trợ.” Trần Thiên Vũ chậm rãi nói.
Lưu Tử Thần không yên lòng nói: “Ngọc Nhi thật sự có bản lĩnh như vậy sao?”
“Chỉ sợ là không có, nhưng anh nghĩ nhất định là cô ấy biết hướng đi của Nhất Đình.” Trần Thiên Vũ kiên trì phân tích: “Nhất Đình tuyệt đối không thể một thân một mình xông vào đảo Thiên Diệp, cậu ấy sẽ không lỗ mãng tới mức đó đâu, hơn nữa theo thông tin Tiểu Quả Viên cung cấp, Ngọc Nhi chắc chắn biết chuyện này.”
Ông nói tiếp: “Bây giờ tình huống nguy cấp, nếu Ngọc Nhi thật sự không có cách nào giúp đỡ thì chúng ta sẽ trực tiếp đi tìm đảo chủ Kha Hoằng Hữu, xin ông ta dẫn chúng ta vào đảo Thiên Diệp. Nếu ông ta dám không đồng ý…” Nói tới đây, giọng điệu của ông bỗng dưng trở nên sắc bén, đúng vậy, liên quan đến việc sống chết của trưởng phòng, Bắc Đình tuyệt đối sẽ không để yên.
Lưu Tử Thần rùng mình, chị bị ánh mắt của Trần Thiên Vũ dọa sợ hết hồn. Tất nhiên chị biết cung đã lên dây thì không thể nào quay đầu, chuyện này một khi đã làm thì sẽ không còn đường lui nữa.
…
Nhưng Bắc Đình đã chuẩn bị tốt chưa?