Cho nên người bình thường hay bị sai là Nguyễn Ly và Giang Đóa.
Nguyễn Ly tốt xấu gì cũng có người chống lưng, tính tình cao ngạo cũng không dễ bắt nạt như vậy, cho nên cuối cùng cũng chỉ còn lại Giang Đóa.
Có đôi khi bởi vì công việc đột nhiên tới, không kịp ăn cơm.
Những người này rõ ràng cố ý, buổi sáng dài như vậy không đưa, lại cứ đè lúc sắp tan làm giao việc tới.
Minh Thù cũng không thèm nhìn tài liệu này, đứng dậy duỗi người chống hông. Xét thấy biểu hiện Giang Đóa mang bữa sáng cho mình, Minh Thù gõ bàn đối diện một cái:
“Đi ăn cơm.”
Giang Đóa nhìn Minh Thù:
“Nhưng còn nhiều công việc như vậy…”
“Đây không phải công việc của cậu.”
Minh Thù ném đồ trong tay Giang Đóa nói:
“Mấy người đó cố ý làm khó dễ cậu mà thôi.”
“Thế nhưng…”
Giang Đóa đương nhiên biết mấy người kia cố ý, thế nhưng cô muốn giữ việc, phải nhẫn nhịn.
Cô chỉ là một thực tập sinh, không có chống lưng gì bây giờ tìm việc rất khó khăn.
“Có đi không?”
Minh Thù lười nghe Giang Đóa nói nhảm.
“Tớ… tớ không đi, cậu đi đi. Đưa xấp tài liệu kia cho tớ, tớ làm giúp cậu.”
Giang Đóa nhỏ giọng nói.
Minh Thù mặc kệ Giang Đóa, thoáng một cái rời đi. Giang Đóa hít sâu một hơi, bắt đầu làm việc.
Chế độ công ty rất tốt, buổi trưa có hai giờ nghỉ ngơi, hai giờ mới bắt đầu làm việc. Giang Đóa làm xong, nhìn tài liệu trên bàn còn chưa đưa đi, thì vội vàng cầm văn kiện xuống lầu.
Thang máy mở, Giang Đóa nhào tới, cô không cẩn thận đụng vào một người.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
“Làm gì đó, phía sau có quỷ đuổi cậu à?”
Giọng nói dịu dàng của Minh Thù vang lên trong thang máy.
Giang Đóa nghe được giọng nói quen thuộc, thở phào:
“Không, tớ vội đi đưa cái này.”
“Tớ đi giúp cậu.”
Giang Đóa ngơ ngẩn cầm hộp, lẩm bẩm:
“Không có việc gì, tớ sẽ nhanh trở lại.”
Minh Thù lấy tài liệu trong tay nữ chính:
“Đừng lãng phí đồ ăn.”
Giang Đóa đấu tranh, quả thực cô đói đến không chịu nổi, dạ dày quặn đau từng cơn.
“Vậy làm phiền Tiểu Ly, hôm nay tan làm tớ mời cậu về nhà tớ ăn.”
Minh Thù đồng ý.
Nữ chính đại nhân làm đồ ăn ngon, thảo nào tổng tài này thích loại cô gái nhỏ biết nấu cơm.
Mình cũng thích.
Minh Thù mang tài liệu đưa đến phòng được chỉ định, đối phương yêu cầu ký tên Minh Thù cầm bút chuẩn bị ký, một giây sau dừng lại:
“Trước đây đưa tài liệu cũng không cần ký tên, hôm nay tại sao phải ký tên?”
Người phụ trách giải thích: “Phần tài liệu cần giao lại cho những bộ phận khác, nếu như xảy ra vấn đề, đến lúc đó dễ dàng tìm thấy người phụ trách cho nên cần ký tên.”
Minh Thù đặt bút xuống: “Anh đưa tài liệu cho tôi xem.”
Người phụ trách nhìn cô đầy nghi ngờ, nhưng vẫn trả tài liệu lại cho cô.
Minh Thù mở tài liệu đọc nhanh như gió.
“Tài liệu này có vấn đề, tôi mang về trước.”
Dường như người phụ trách biết gì đó, tranh đấu trong công sở vốn kịch liệt, hắn nói một tiếng:
“Vậy trước khi tan làm, cô phải đưa cho tôi.”
Minh Thù mỉm cười, vỗ vỗ tài liệu: “Đây không phải công việc của tôi, tôi chỉ là chân chạy vặt. Vì vậy, anh có vấn đề gì tìm người phụ trách của tập tài liệu này nhé.”
Thời gian Minh Thù lên lầu, đúng lúc gặp Thẩm Viễn Chiêu ở trong thang máy.
Minh Thù không chút kiêng dè quan sát hắn vài lần, quả thực dáng vẻ cũng đẹp trai.
Minh Thù nhếch môi: “Sao tổng tài lại chen thang máy cùng chúng tôi vậy?”
Thẩm Viễn Chiêu có thang máy chuyên dụng.
Mà khoan… Nếu bây giờ không phải cô đến đưa tài liệu, thì người đó chính là Giang Đóa.
Hừ, đều là kịch bản.
Thẩm Viễn Chiêu có ấn tượng không sâu với cô gái ở đối diện này, nhưng tối hôm qua hắn vẫn nhớ rất rõ.
“Thang máy hỏng.”
Thẩm Viễn Chiêu hờ hững lên tiếng.