Hai người Đoạn Diệp sau khi trải qua “ác đấu”, giả vờ lưỡng bại câu thương, dụ ra ác Giao đang đứng chờ trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi đến thu gặt chiến công, lại bị hai kẻ giả bị thương hợp lại đánh bại.
Diệp Ký Minh đến đây là vì mục đích giết chết ác Giao từng hại chết các tiểu yêu nhà hắn, tâm nguyện đã xong, liền phất tay áo rời đi, trước khi đi, còn xoay đầu lại, trong tay cầm quạt tre tinh xảo, chỉ về phía Đoạn Thư Tuyệt, cười một cách tà mị: “Tiên Quân, trận này chưa xong, tạm thời gửi lại. Lần sau tương phùng, ngươi nhất định phải cho Bản Quân tận hứng đấy.”
…Cảnh này có thể nói là vô cùng đẹp.
Trong “Giao Nhân Tiên Quân”, ác Giao bị Đoạn Thư Tuyệt chém, mà trong lúc vô tình Đoạn Thư Tuyệt chém nứt Giao đan, không chỉ có được thanh danh mà còn có duyên nhận được tu vi trăm năm.
Được lợi ích như vậy, cho nên Đoạn Thư Tuyệt cũng không động đến thân ác Giao, tùy ý các sư huynh chia sẻ, dùng để tu luyện, tạm thời không đề cập đến.
Thế nhưng sau khi trùng sinh, tình tiết bị cưỡng ép cải biến không ít.
Diệp Ký Minh từ nhỏ đã được Yến Kim Hoa mang về Ngư Quang Đàm, căn bản chưa kịp kết thù hận với ác Giao, đương nhiên không có chuyện trả thù.
Nhưng Diệp Ký Minh biết chút ít nội dung nguyên văn, biết mình nên ở đây chen vào một gậy, nhưng hắn cũng biết trong tình tiết này bên cạnh Đoạn Thư Tuyệt có quá nhiều đệ tử phái Tĩnh Hư đi theo.
Theo lời giải thích của hắn chính là Bản Quân hà tất phải tham dự vào trò hài lần này, khiến mình càng thêm khó chịu.
Nhưng nói tới nói lui thì vẫn phải làm.
Đã lâu chưa gặp Đoạn Thư Tuyệt, hắn thật sự rất nhớ, vì vậy bèn hóa thành rắn, theo mọi người lên núi chỉ để ngắm nhìn người kia nhiều hơn một chút.
Hắn uốn éo bò trên một thân cây, nhìn “Đoạn Thư Tuyệt” từ xa xa trong đám người, thè ra chiếc lưỡi đỏ tươi, vừa tức giận nghiền ngẫm vừa nghĩ: Tên họ Trì khốn nạn kia, tại sao lại nuôi người của Bản Quân gầy đến vậy?
Sau khi vào núi, Yến Kim Hoa liền rất vâng lời, vô cùng quy củ.
Tô Vân nhớ đến dáng dấp không đứng đắn trước kia của hắn, sợ hắn gây sự, không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Nhị sư huynh, sau khi tiến vào Mê Điệp Cốc tuyệt đối đừng đi loạn. Nơi đây sương khói mù mịt, địa hình kỳ lạ, đừng tách đi riêng lẻ.”
Yến Kim Hoa gật đầu liên tục, trong lòng cười thầm.
Đi riêng lẻ?
Chỉ e rằng hắn mới là người hiểu rõ nhất về núi Không Tâm trong tất cả mọi người ở đây.
Địa hình của núi Không Tâm là một tòa tháp, có một cái hang hình xoắn ốc, chính là nơi phải trải qua khi lên núi, tên gọi Mê Điệp Cốc. Trải qua nơi này, cho dù là tiên nhân hay người phàm đều phải dựa vào hai chân mà đi, mà địa hình nơi này quỷ dị, sương mù rất dày, gió to cũng thổi không tán sương mù, chỉ có càng thổi càng dày.
Mà Mê Điệp Cốc chính là chỗ cư trú của ác Giao.
Trong “Giao Nhân Tiên Quân” có viết tường tận cách phá giải trận pháp nơi này bằng cách nào, chỉ cần dựa theo trận pháp thiên môn bảo kiếm thượng cổ, dựa theo bản vẽ, xem mèo vẽ hổ là có thể phá giải sanh môn, đến chỗ ẩn thân của ác Giao.
Trước khi tới Yến Kim Hoa đã chuẩn bị chu toàn, lật khắp cổ tịch về trận pháp, thật sự tìm được trận pháp này, hắn đem bản vẽ trận pháp vẽ vào tay áo, làm thành một phần sao chép hoàn chỉnh.
Lần này hắn nhất định phải một mũi tên trúng ba con nhạn, hết thảy cầm về những thứ đã đánh mất của trước kia!
Trong nháy mắt bước vào Mê Điệp Cốc, hắn nắm lấy viên Phong châu mà hắn vô cùng quý trọng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thúc giục, ngay lập tức gió bão gào thét, lạnh lẽo âm trầm đến tận xương, khiến các vị đệ tử tu vi thấp kém liền run cầm cập.
Không chờ Yến Kim Hoa giả vờ ra vẻ, Trì Tiểu Trì đã nói: “Mọi người cẩn thận, nơi này là trận pháp bảo kiếm.”
Yến Kim Hoa: “…” Fuck your mother.
Này chẳng khác gì một tên học sinh ngốc nghếch bỏ ra cả đêm sao chép bài, hùng dũng oai vệ lao tới phòng thi, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm tịch thu tài liệu sao chép, chỉ cho phép mang bút tiến vào phòng thi.
Văn Ngọc Kinh nhìn bốn phía một chút: “Không sai, nơi đây có trận pháp, quẻ tượng khó lường, khi đi vào trong đó nếu đạp sai một bước thì sẽ cùng người bên cạnh đến nơi khác nhau. Trong chốc lát chúng ta sẽ thất lạc nhau, nếu tìm không thấy người khác thì chớ kinh hoảng, điều mà ác Giao muốn chính là làm mọi người hoảng loạn, như vậy nó có thể thừa dịp lẻn vào. Chúng ta cần một vài đệ tử ở bên ngoài trấn thủ, ai muốn xung phong thì thừa dịp mới vào trận, còn chưa đi xa, mau chóng ra ngoài trấn thủ đi.”
Lời này nói rất thỏa đáng, cho những người có năng lực không đủ hoặc hèn yếu có lý do lùi bước.
Nghe vậy, Yến Kim Hoa liền mỉm cười.
Người khác mặc kệ, chỉ cần Văn Ngọc Kinh không đi ra ngoài là được.
Văn Ngọc Kinh là Tiểu sư thúc, đương nhiên sẽ không đi ra ngoài.
An bài xong các đệ tử “Ở bên ngoài trấn thủ”, mười mấy người liền nhập trận.
Chưa đến nửa khắc, tất cả mọi người đều bị tản đi, ngay cả Yến Kim Hoa cũng không biết bị di tản đến nơi nào.
Cũng may Trì Tiểu Trì và Văn Ngọc Kinh vẫn còn ở bên nhau.
Nơi này cây cỏ ngang dọc, khó thấy mắt trận, cỏ khô bụi cây khắp xung quanh, cổ thụ đất đá đều có thể là một phần mắt trận, có thể nói một bước một trận, một bước một hầm.
Nếu đạp sai, không đạp chính xác mắt trận, như vậy người đi bên cạnh sẽ lập tức bị tách rời.
Văn Ngọc Kinh ở phía trước, Trì Tiểu Trì ở phía sau.
Lại như lần đầu tiên hai người lên núi, Trì Tiểu Trì đạp lên từng bước chân mà Văn Ngọc Kinh lưu lại, bước sát theo sau, từng bước an tâm.
Khi ở bên Văn Ngọc Kinh, Trì Tiểu Trì thường có ảo giác chẳng khác nào thời niên thiếu cùng người nọ về nhà, đèn đường kéo dài chiếc bóng của hai người, mà bản thân mình luôn không nhàn rỗi, cứ thích đuổi theo giẫm lên cái bóng của người kia.
Người kia sẽ không tức giận, cùng lắm thì bị cậu quấy rối bước chân, khi đụng vào người anh thì anh sẽ vác cậu lên, quét một vòng, trách cứ bảo cậu tính trẻ con.
Trì Tiểu Trì cũng mặt dày, vừa bị anh vác lên thì liền đậu chặt trên eo anh, sống chết không chịu tuột xuống.
Cuối cùng người kia đành bó tay, đành như một ông anh chân chính, cõng cậu về nhà.
Mà Trì Tiểu Trì nằm nhoài trên lưng anh sẽ trở nên yên tĩnh, nghiêm túc quan sát cái bóng của mình và Lâu Ảnh.
Cho đến hôm nay Trì Tiểu Trì vẫn nhớ như in hình ảnh hai chiếc bóng hòa vào nhau, giống như một chén sữa tươi nóng đổ vào tách trà đen, vừa ngọt vừa nóng, khiến người ta đã qua nhiều năm vẫn không nỡ quên đi vị ngọt ngào ấy.
Khi cậu xuất thần, sư đồ hai người đã đến nơi sâu nhất trận pháp.