Để biện minh cho tên tuổi của Túc Bảo và để mọi người biết Túc Bảo là con gái của nhà họ Tô, thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Túc Bảo đã được gửi đi từ rất sớm, mời rất nhiều người trong giới nổi tiếng. Ngày này, tủ đồ của Túc Bảo ngập tràn váy công chúa, nào là váy Lolita, váy xoè, váy bánh bèo…
Từ đỏ, vàng, hồng, xanh dịu dàng đủ loại, rực rỡ như cầu vồng. “Túc Bảo, đến, chọn một cái đi!” Tô lão phu nhân ân cần vuốt ve cái đầu nhỏ của bé.
Nhìn đôi mắt long lanh của bé, nỗi ân hận và đau đớn trong lòng bà dần được bù đắp.
Túc Bảo ngước mắt lên hỏi: “Tất cả là của con ạ?”
Tô lão phu nhân gật đầu: “Ừ, tất cả đều là của Túc Bảo.”
Túc Bảo do dự một chút, đến gần bà cụ Tô, thơm nhẹ lên má: “Cảm ơn bà ngoại!”
Cuối cùng, Túc Bảo chọn một bộ váy công chúa kiểu Lolita màu hồng tím, tết tóc nhẹ nhàng hai bên, trên đó còn có hai cái kẹp nơ màu hồng.
Sau đó, dọc theo vòng cung trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên rải rác một vài chiếc băng đô nơ nhỏ bằng ren, cục sữa nhỏ dễ thương giống như tinh linh nhỏ bước ra từ thế giới cổ tích.
Tô phu nhân sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Túc Bảo thật xinh đẹp.”
Túc Bảo nghiêng đầu cười, giơ ngón tay nhỏ xíu lên gõ vào mũi của bà cụ Tô, đắc ý nói: “Bà ngoại cũng rất đáng yêu!”
Bà cụ Tô không nhịn được cười.
Khóe môi Túc Bảo khẽ cong lên.
Mẹ nói, hãy chăm sóc bà thật tốt và làm bà vui.
Bé đang làm việc rất chăm chỉ!
**
Hôm nay trang viên vô cùng náo nhiệt, tiếng nhạc chậm rãi du dương, trên bãi cỏ ánh đèn rực rỡ chiếu sáng, mọi người uống rượu cười nói.
Bên ngoài trang viên nhà họ Tô có hai bóng người đeo khẩu trang và đội mũ đang lấp ló nhìn vào bên trong. Hai người này chính là Mục Thấm Tâm và Lâm Phong.
Không ai biết khoảng thời gian này cô ta đã khổ sở như thế nào, khuôn mặt biến dạng, Lâm Phong hận cô ta, đánh đập cô ta hết lần này đến lần khác.
Nhà họ Lâm coi cô ta như trâu như bò, cô ta phải phục vụ nhà họ như người hầu.
Cô ta quá khổ, sao Túc Bảo lại có thể sống tốt như thế!?
Mục Thấm Tâm giống như một con chuột trốn trong rãnh nước, chờ đợi thời cơ, tìm kiếm cơ hội …
Lâm Phong vươn cổ, cau mày nói:
“Chúng ta không có thư mời, làm sao mà vào?”
Mục Thấm Tâm dè nén sự ghen tị trong mắt, nhẹ nhàng nói: “Anh Phong, thân là ba mẹ của Túc Bảo, tại sao chúng ta lại không thể vào dự sinh nhật của con bé? Chỉ cần nói ra thân phận với bảo vệ, chúng ta nhất định có thể vào.”
“Nhưng…….”
Cô ta nhìn bộ quần áo xộc xệch trên người mình, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu….
Ngày trước cô ta cũng là tiểu thư có danh có tiếng, bây giờ nhìn xem cô ta đang phải mặc cái gì?
Lâm Phong sốt ruột hỏi: “Nhưng cái gì?”
Mục Thấm Tâm: “Chúng ta đi mua quần áo trước đi! Muốn vào đó, chúng ta không thể trông quá xuề xoà.”
Lâm Phong phát cáu: “Bây giờ lấy tiền đâu để mua quần áo!”
Mục Thấm Tâm chớp mắt nói: “Đơn giản, chúng ta có thể đi bán máu!”
**
Trong trang viên.
Túc Bảo mặc một chiếc váy xinh đẹp, nhưng trong tay lại ôm một con thỏ nhỏ hơi sờn rách, được Tô Nhất Trần dẫn xuống lầu.
Phía sau là Tô Ý Thâm, Tô Lạc và Tô Nhạc Phi.
Không ai nhìn thấy, còn có một linh hồn đứng đằng sau những người này.
Kỷ Trường dựa vào lan can cầu thang, mím môi nhìn Túc Bảo: “Ừm… may là ta đến kịp.” Lúc này, đèn bật sáng chiếu vào Túc Bảo, Kỷ Trường nhướng mày, giơ tay lên búng một cái.
Vầng sáng phảng phất nhuộm một tầng tiên khí, trên váy Túc Bảo màu hồng tím lại tỏa ra những vì sao nhỏ, giống như bầu trời đầy sao, xinh đẹp lộng lẫy!
Ngoài ra, cơ thể bé dường như được bao phủ bởi ánh sáng thần thánh, khiến bé trông giống như một tinh linh hạ phàm.
Mọi người đều kinh ngạc, thật là một bộ váy đẹp, thật là một cô gái nhỏ thanh tú.
Tất cả đều nhìn Túc Bảo.
Đây là tiểu công chúa của nhà họ Tô…..
Chậc chậc, cô bé thật là được sủng ái, chủ tịch mặt lạnh Tô Nhất Trần cam tâm cúi đầu dắt tay cô bé.
Lúc này, cô bé đang ôm một con thỏ nhỏ đã cũ, nghe nói con thỏ này là do mẹ để lại cho cô bé, bọn họ cho rằng Túc Bảo thật giỏi giả vờ.
Sau video tin tức nóng hổi của Mục Thấm Tâm, phản ứng đầu tiên của mọi người khi nhìn thấy Túc Bảo là cho rằng cô bé kiêu ngạo, mưu mô, họ sợ con mình sẽ bị tổn thương khi chơi với cô bé nên đã bảo con mình đừng có nói chuyện với Túc Bảo.
Kẻ sợ hãi đương nhiên sẽ vâng lời, cũng có một số phu nhân quý tộc không giống vậy, đẩy con của mình đi chơi cùng Túc Bảo.
Đứng ở lầu hai, Hạnh Hân nhìn Túc Bảo được vạn người ái mộ, cô bé nhếch miệng…
Cô chỉ vào chiếc váy của Túc Bảo, quay đầu lại nói: “Mẹ, con cũng muốn chiếc váy đó!”