“Ngươi đàn hay mà, chẳng trách mà Tần Như Lương thích ngươi”.
Lúc này, có nha hoàn từ nơi khác đi tới, bưng thứ gì đó trong tay.
Hương Phiến thấy vậy thì cười: “Phu nhân, chắc là bếp đã chưng xong tổ yến rồi, để nô tỳ đi lấy ạ”.
Một bát tổ yến cùng chút điểm tâm tinh xảo được đưa lên, mùi thơm nức mũi.
Liễu Mi Vũ khuấy thìa, thấy Thẩm Nguyệt nhìn nàng ta không chớp mắt thì cười nói: “Công chúa thấy có cái gì không đúng sao?”
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn tổ yến, cười như không cười nói: “Đây là đồ mà Liên Thanh Châu đưa tới à?”
Sắc mặt Liễu Mi Vũ hơi khựng lại.
Hương Phiến bèn nói: “Đại phu nói thân thể công chúa không nên ăn đồ bổ, để không cũng phí. Lần trước công chúa rót cho phu nhân mấy ngụm canh, khiến thân thể phu nhân suy nhược. Tướng quân thương phu nhân yếu đuối, đưa đồ bổ cho phu nhân dùng cũng là chuyện bình thường”.
Liễu Mi Vũ êm ái nói: “Những thứ này vốn là để cho công chúa, nhưng tướng quân cứ ép ta phải ăn, muốn dưỡng thân thể cho ta được như xưa”.
Thẩm Nguyệt nhếch môi, nói: “Ta thấy khí sắc của ngươi đúng là không tệ, coi như bồi bổ đúng chỗ”.
Liễu Mi Vũ hưởng thụ mấy miếng, nói: “Công chúa không giận ta chứ?”
Thẩm Nguyệt nói: “Ta giận ngươi làm gì, nóng giận hại thân. Ngươi cứ dùng đi, cẩn thận bổ quá lại thành vật cực tất phản đấy nhé”.
Thẩm Nguyệt phất tay áo đứng lên, chậm rãi đi qua người Liễu Mi Vũ, sau đó vừa thưởng thức hoa hạnh vừa quay về Trì Xuân Uyển, tâm trạng không tệ chút nào.
Tần Như Lương là tướng quân, sáng phải ra ngoài giải quyết việc công. Ba ngày liên tiếp như thế, Thẩm Nguyệt sẽ tính giờ, chọn chỗ mà Liễu Mi Vũ có thể sẽ gặp nàng.
Liễu Mi Vũ ăn hết những đồ bổ quý hiếm mà vốn Thẩm Nguyệt được dùng ngay trước mặt Thẩm Nguyệt, nàng ta không tin Thẩm Nguyệt sẽ không giận.
Lần nào Liễu Mi Vũ cũng ăn rất ngon.
Thẩm Nguyệt thấy chắc cũng đã đến lúc.
Kết quả, nghe nói viện Liễu Mi Vũ có động tĩnh không nhỏ.
Mới trưa nay còn tốt, chiều vừa ăn trà chi thảo xong, chưa được bao lâu Liễu Mi Vũ đã chảy máu mũi, hơn nữa mãi không ngừng chảy.
Tần Như Lương vừa về nhà đã bị kinh động, gọi người đi mời đại phu, rồi vội vàng đi vào viện của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt khi ấy đang ngồi ở cửa sổ, trong tay nâng một ly trà, trên đùi là một cuốn sách.
Có thể thấy Thẩm Nguyệt rất thích ứng với cuộc sống cổ đại ở nơi đây. Hồi xưa nàng làm minh tinh, ngày nào cũng bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi an nhàn.
Nàng đang thích ý đọc sách, nghe Triệu thị kể lại, lông mày cũng không buồn nhíu.
Tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng.
Triệu thị biết đương nhiên đây là sản phẩm của phấn phụ tử.
Phụ tử có tính nóng, lại có công hiệu lưu thông máu. Thẩm Nguyệt mấy ngày liền đều bỏ vào thuốc bổ của Liễu Mi Vũ, máu của Liễu Mi Vũ bây giờ ngừng lại được mới tài đấy!
Phụ tử đi vào bụng Liễu Mi Vũ thì cũng đã bị tiêu hóa hết, thái y có chẩn bệnh thì cùng lắm là đoán Liễu Mi Vũ bổ quá không tốt, cả người bốc hỏa thôi.
Chứ cũng chẳng đoán được gì thêm.
Triệu thị vẫn lo lắng: “Mấy ngày nay công chúa đều tiếp xúc với nhị phu nhân, nếu nhị phu nhân nói chuyện này liên quan đến công chúa thì công chúa định ứng đối thế nào ạ?”
Thẩm Nguyệt không ngẩng đầu, bình thản nói: “Đầu tiên đại tướng quân phải chịu đặt chân vào tiểu viện này của ta đã”.
Nàng tiện tay lật sang trang sau, lại nói: “Phiền Triệu ma ma tìm quản gia, bảo quản gia phái người đi mời Liên Thanh Châu lại đây”.
Lần trước khi Liên Thanh Châu rời đi thì đã để lại địa chỉ. Nếu Thẩm Nguyệt cần thì có thể phái người đến tìm hắn.