“Tôi không muốn cưỡng ép cậu, chỉ là muốn cậu nhớ lại tôi.”
Từ Từ Niên cười giễu cợt, “Lúc này không gọi cưỡng ép thì gọi là gì? Anh nói hai năm qua đều tìm tôi, nhưng mà cũng chỉ vì ham muốn chuyện vui mà thôi, một khi không có được thì lại cứng rắn ép lấy, vậy cũng khác gì mấy tên cặn bã ở khu 3 kia chứ?”
Đồng tử Cù Thành co rút lại, qua một hồi lâu mới mở miệng nói, “Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rồi sao?”
Thừa nhận cậu chính là người hai năm trước lên giường với tôi xong bỏ chạy, chạy một cái qua hẳn hai năm, đến bây giờ vẫn còn định làm khổng tước giả ngu sao?
Từ Từ Niên không nói, cũng không buông lỏng dao ra chút nào.
Vừa rồi phản ứng thân thể quá rõ ràng, cậu hoàn toàn không còn cách nào coi như người đàn ông này không tồn tại, bây giờ nghĩ lại vừa rồi cố ý giả bộ không quen quả thật không có chút ý nghĩa gì.
Nghiệt duyên giữa hai người vốn nên giải quyết rõ từ hai năm trước, kéo dài đến bây giờ đã biến thành phiền phức, huống chi còn kẹt Oa Oa ở giữa, nếu còn tiếp tục dây dưa không rõ sẽ chỉ làm chuyện ngày càng trở nên phức tạp, không bằng thẳng thắn giải quyết ngay bây giờ, về sau đường ai người nấy đi.
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Những lời này giống như là đang ngầm thừa nhận, khóe miệng Cù Thành không khống chế nổi giương lên, không để ý dao nhỏ phía sau mở miệng nói, “Nếu cậu đã sớm nhận ra tôi tại sao còn cố giả ngu? Còn lấy chuyện có con ra làm cái cớ, cậu xấu hổ sao?”
Từ Từ Niên không lên tiếng, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới bình tĩnh mở miệng nói, “Tôi không lừa anh, tôi có bạn gái, hơn nữa đã có một đứa con trai hơn một tuổi.”
Sắc mặt Cù Thành cứng đờ, “Cậu vẫn còn muốn nếm thử mùi vị vừa rồi phải không? Ăn khổ chưa đủ sao?”
Từ Từ Niên vung dao gọt trái cây trong tay lên, nâng khóe miệng, “Cù tiên sinh, hiện tại người nên lo lắng chịu khổ phải là anh mới đúng, chỉ cần tôi nhanh tay thêm một chút tim anh sẽ bị đâm thủng.”
“Loại chuyện này tôi cần gì phải lừa anh, không tin anh có thể đi điều tra, dù sao bây giờ anh cũng hô mưa gọi gió, muốn điều tra nhân vật nhỏ như tôi đây dễ như trở bàn tay.”
Cù Thành từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tượng hai người gặp lại nhau, chỉ riêng không tưởng tượng qua Từ Từ Niên kết hôn sinh con.
Hắn cho là chuyện năm đó ít nhất không chỉ có mình hắn để ý đến, ai ngờ người ta sau khi ra tù lại trải qua cuộc sống hạnh phúc như vậy, chỉ có hắn đần độn đứng chờ ở một chỗ, vậy hai năm tìm kiếm kia còn có tác dụng gì?
“Trần Quân, lúc trước cậu nói cũng không nói một tiếng đã bỏ đi, tôi tìm cậu suốt hai năm, bây giờ cậu lại nói những điều này với tôi?”
“Tôi tên là Từ Từ Niên, không phải là Trần Quân.” Từ Từ Niên giễu cợt một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn Cù Thành, cho dù là người ở dưới, cũng khiến người khác cảm thấy ngồi tít ở trên cao, “Anh xem, ngay cả tôi tên là gì anh cũng không biết, có thể hiểu rõ tôi đến đâu chứ? Ngoại trừ ngày uống rượu say xảy ra chuyện ngoài ý muốn đó ra, anh còn biết gì về tôi?”
Lời này hỏi khó Cù Thành, hắn mở miệng đột nhiên nhận ra mình không thể phản bác lại.
Từ Từ Niên nói đúng, quan hệ giữa bọn họ nói đến đâu cũng chỉ là bạn giường một đêm, hắn không biết thân phận của Từ Từ Niên, không biết được cảnh ngộ của cậu, thậm chí ngay cả tên cũng gọi sai, cẩn thận nghĩ lại trừ bỏ quen biết mấy ngày ở trong ngục ra, giữa bọn họ chỉ còn là con số 0!
“Anh không biết tôi, sự hiểu biết của tôi về anh cũng ít, trừ biết anh tên là Cù Thành, là một người đàn ông ra, thì còn có cái gì?”
Từ Từ Niên vừa nói lại vừa gượng cười, sinh một đứa con cho người xa lạ, còn có chuyện nào hoang đường hơn loại chuyện này sao?
“Cho dù như vậy thì thế nào? Sau này chúng ta có thể từ từ hiểu rõ nhau.”
Cù Thành vò đầu, vẻ kiên định và mạnh mẽ của ngày thường một khi gặp phải Từ Từ Niên liền hóa thành bọt nước, ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu vì sao phải liều chết nắm chặt lấy một người đàn ông hai năm trước không buông tay.
Từ Từ Niên nở nụ cười, khóe miệng nâng lên khóe mắt cong cong, đây chính là dáng vẻ Cù Thành thích nhất, thế nhưng giờ phút này cậu lại dùng vẻ mặt này nói ra những lời đoạn tuyệt, “Khỏi cần, sau này tôi muốn yên ổn sống qua ngày, không muốn dính dáng gì đến chuyện trước kia nữa, huống chi tôi cũng có con rồi, không muốn tiếp tục làm ra chuyện đặc sắc nào nữa.”
“Tôi chờ cậu hai năm, cậu bảo tôi cứ như vậy mà quên đi?” Cù Thành cau mày, khí thế bức người, cả người lạnh cứng giống như một tảng đá.
Từ Từ Niên nhướn mày nhìn hắn, “Vậy anh muốn thế nào? Bởi vì năm đó chưa chơi đủ, cho nên tôi đáng bị anh trói lại làm nhục, còn phải chơi tiếp cùng anh, cho đến khi anh hài lòng mới thôi đúng không? Anh dựa vào cái gì, anh muốn chơi tôi còn phải cam tâm tình nguyện chơi cùng.”
“Từ Từ Niên!” Cù Thành quả thực giận điên lên, kéo cổ áo cậu gầm nhẹ, “Con mẹ nó từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghiêm túc như này!”
Từ Từ Niên cười châm biếm, “Chuyện hôm nay anh làm đối với tôi, quả thực tôi không nhìn ra chút xíu sự nghiêm túc nào, nếu nghiêm túc mà anh nói chính là trói chặt tôi lại, vậy thật đúng là độc đáo.”
Cù Thành á khẩu không đáp lại được, cứng người ở trên ghế sofa, không cử động.
Thân thể cao lớn giống như một ngọn núi bao phủ lấy Từ Từ Niên, tính cách rõ ràng mạnh mẽ bá đạo như vậy, lúc này lại không có biện pháp nào ứng phó với Từ Từ Niên, bởi vì ngay cả hắn cũng có chút mê mang.
Hai năm qua hắn liên tục tìm kiếm, tuy nhiên lại chưa từng tự hỏi chính mình, hắn rốt cuộc có tâm tư gì đối với chú khổng tước này?
Rốt cuộc là bởi vì thích cậu, hay chỉ là ham muốn thân thể của cậu, thỏa mãn ý đồ chiếm lấy làm của riêng mà năm đó chưa thực hiện được?
Từ Từ Niên thấy vẻ mặt của hắn hừ một tiếng, dễ dàng đẩy hắn ra, xoay xoay cổ tay bị trói hằn ra cả dấu, thu dao gọt trái cây lại nhét vào trong túi.
Cù Thành không ngăn cản cậu nữa, nhưng đứng lên nhìn cậu không chớp mắt, giống như một con báo khóa con mồi, mặc dù đã thành công bắt được, nhưng không biết nên ăn như thế nào.
Từ Từ Niên không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của hắn, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, chỉ cảm thấy xương cốt cả người muốn rời ra từng mảnh, cúi đầu nhìn quần áo bị kéo lộn xộn, tức giận hướng về phía Cù Thành hất cằm nói, “Tôi khát nước, rót một ly nước cho tôi.”
Một ly nước được đặt đến trước mặt cậu, Cù Thành ngồi ở phía đối diện không nói lời nào.
Hình ảnh này nếu như bị mấy tên đàn em dưới hắn thấy được nhất định sẽ rớt mắt xuống, đây rõ ràng là một con chó lớn chỉ thu hồi móng vuốt ở trước mặt chủ nhân, nào phải Thành ca sát phạt quyết đoán của bọn họ nữa.
Từ Từ Niên uống nước xong, đưa tay lau nước còn đọng lại ở khóe miệng, “Không còn sớm nữa, con trai tôi còn đang ở nhà đợi tôi, tôi muốn đi về.”
“Tôi đưa cậu về.” Cù Thành cầm áo khoác đứng lên.
“Không cần, sau này nếu không còn chuyện gì thì đừng gặp mặt nhau nữa, tôi là một người bày sạp bán hoành thánh, loại người có thân phận như anh tôi trêu chọc không nổi, cũng không muốn để người khác hiểu lầm.”
Từ Từ Niên chỉnh lại cổ áo của mình, cũng không quay đầu lại đi thẳng về phía trước, cuối cùng vẫn là có chút không đành lòng, quay đầu nói một tiếng, “Ngủ ngon, tạm biệt.”
Cù Thành đứng ở bên cửa sổ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của cậu.
Nếu dựa theo tính tình lúc bình thường của hắn, nói gì cũng sẽ không thả Từ Từ Niên đi, nhưng bây giờ đầu hắn rất loạn, hắn không muốn để Từ Từ Niên cảm thấy mình chỉ muốn lên giường với cậu, thế nhưng lại không có cớ nào để giữ cậu lại, dùng thủ đoạn sức mạnh một lần đã đủ khiến hắn cảm thấy hối hận, hắn không muốn lại tiếp tục thêm lần nữa.
Đợi đến khi Từ Từ Niên rời đi mấy trăm mét, Cù Thành mới cầm áo khoác lên nhanh chóng ra khỏi cửa, A Tứ kinh ngạc không thôi, “Anh Thành, đã muộn như vậy rồi anh còn muốn đi đâu vậy? Có cần em chuẩn bị xe không?”
“Không cần, tối nay tôi không trở lại, khỏi cần để cửa.”
Vừa nói dứt lời, Cù Thành đã đuổi theo bóng lưng của Từ Từ Niên.
Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình, thế nhưng trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm chính là tuyệt đối không thể để Từ Từ Niên tiếp tục chạy trốn lần nữa. Chú chim khổng tước này rất giảo hoạt thông minh lanh lợi, ai biết lời nói vừa rồi của cậu là thật hay là giả, hắn cũng muốn đi theo nhìn một chút, khổng tước này có thể sinh ra loại con trai tốt gì!
==============
Doanh Triệt Thệ Tuyết
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu nhân quỳ liếm nữ vương Từ Niên, coi Thành ca là người ở sai khiến cũng chỉ có cậu><
Ngày hôm nay hai chương!!!! Chương sau cha con gặp nhau đó nha. Song chương nhất định cầu hoa hoa cầu hồi máu!! Không hồi máu thì đừng nói chữ nào QAQ