Trên giường của y, chưa từng có người nào dám nhìn y trừng trừng như thế.
“Em không biết ngượng à?”
” Không biết,” Mạch Sanh Tiêu vẫn giương cặp mắt lưu ly trong veo không một vẩn đục nhìn, nơi đó phản chiếu cơ thể trần truồng khêu gợi của Duật Tôn, “Tôi không thích, nhắm mắt lại.”
Sặc, là cái loại logic khỉ gió gì chứ?
Hai tay Duật Tôn lại giữ chặt bên mình cô, cử động vài lần, vẫn thấy cô mở mắt nhìn chằm chằm, y dừng khựng lại, “em còn dám lớn mật như thế?”
Mắt Sanh Tiêu đuổi theo đôi mắt y, “Tôi dám.” Cô bị bao nuôi còn chẳng sợ, thì biết sợ cái gì nữa.
Được lắm.
Duật Tôn gật gật đầu, khóe mắt nhuộm thêm mấy phần cợt giễu, y lại giữ lấy cơ thể cô, xông vào lần nữa, “Quấn lấy eo tôi.”
Đàn bà y chơi, chưa từng có ai dám láo xược như vậy, trong trí nhớ, trên giường đàn bà luôn ở thế yêu, không bằng đàn ông về khoản tỏ tường mọi nẻo và da mặt dày.
Mạch Sanh Tiêu vẫn nhìn y, đôi chân cô rất đẹp, trắng mịn nõn nà, dù hơi gầy nhưng chăm sóc rất cẩn thân, Duật Tôn chẳng dám nghĩ cô lại có hành động to gan đến vậy, sự thật là cô quấn chặt hai chân vào eo y.
Sự cọ sát mịn màng làm cơ thể đang căng cứng của y thêm một lần giương cung bạt kiếm mà tiến sâu thêm, y kéo Mạch Sanh Tiêu ngồi hẳn lên thắt lưng y, cô dù chẳng hề tỏ ra đau đớn nhưng lại cố cắn răng nhẫn đến cùng.
Chuyện tình dục của y thật muôn hình vạn trạng, so với lần trước y lạnh lùng bỏ cô đang ham muốn cùng cực trên đàn dương cầm thì bây giờ lại ra sức đòi hỏi cô. Từng phím đàn đen trắng không ngừng bị nghiền giập, đàn lên một khúc nhạc hỗn loạn, nội tâm Sanh Tiêu mờ mịt sợ hãi, cô đưa lưng về phía y, hai mắt nhắm nghiền.
Duật Tôn có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, xong việc, ôm cô nằm trên chiếc giường rộng lớn.
Ngón tay Mạch Sanh Tiêu nhỏ nhắn trắn nõn, móng tay bóng mượt, Duật Tôn đặt trong mắt, cơ thể lại bùng lên một trận lửa nữa . Y cầm ngón tay cô cho lên miệng cắn, càng ngày càng dùng sức….
Mạch Sanh Tiêu thấy sợ, bối rối muốn rút về.
“Em lo cho đôi tay này đến thế sao?”
Sanh Tiêu không quen gần gũi người khác như vậy, cô tựa vào ngực y, còn ngửi thấy mùi nước hoa vương trên cơ thể y, rất rất nhạt, phảng phất nhẹ trộn với mùi thuốc lá.
“Từ nay, cứ đến cuối tuần, em đều phải tới đây.”
Mạch Sanh Tiêu tỏ ra kinh ngạc, phản xạ lại, “Tôi vẫn còn được về trường học tiếp sao?” Chuyện lớn như thế xảy ra, cô cứ ngỡ….
“Ông ta tự ngã xuống lầu, liên quan gì tới em?”
Sanh Tiêu không nhịn được sự mừng rỡ nhảy nhót trong lòng, càng ngày càng thấy rạo rực, muốn được chia sẻ với ai đó, “Anh làm thế nào mà được? Rõ ràng tôi đã tự thú.”
“Việc này em không cần biết.” Duật Tôn buông cô ra, cơ thể cao lớn trượt xuống khỏi giường, Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy vết sẹo trên lưng y, khó lòng mà đoán được thân phận thật sự của người đàn ông này.
” Anh……”cô ngập ngừng, “định duy trì mối quan hệ này tới bao giờ?”
Cô nghe thấy tiếng y cười mỉa mai, vừa muốn ngẩng đầu lên, cằm đã bị Duật Tôn giữ chặt trong lòng bàn tay, “Đã muốn đi rồi hả? Khi mà tôi không muốn em nữa, em có quỳ dưới bàn chân tôi, tôi cũng chẳng thèm liếc.”
“Vậy được.” Mạch Sanh Tiêu duỗi tay phải ra,” Cho tôi tiền.”
Duật Tôn nhìn bàn tay trắng ngần của cô, đường chỉ tay rõ mồn một, khóe miệng y nhẽ nhếch… hỏi, “Muốn bao nhiêu?”
” Càng nhiều càng tốt.” Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, thậm chí chẳng cần kéo chăn quấn quanh người, cô bình thản vô cùng, Tương Tư còn phải tiếp tục trị liệu, sẽ còn tốn rất rất nhiều tiên.
Duật Tôn mở tủ đầu giường ra, lấy chiếc thẻ vàng bên trong giơ về phía Mạch Sanh Tiêu.
Cô liếc nhìn, giơ tay ra cầm lấy.
Hai đầu ngón tay kẹp thẻ vàng của y tránh khỏi tay Sanh Tiêu, “Muốn cũng được,mỗi lần đều phải thỏa mãn tôi.”