Đang inh ỏi thì cô bé xoay qua đối diện với cô đưa một cây gắp giọng nói dịu lại:
“Chị giúp tôi gắp viên đạn ra nhanh lên,anh ấy mất máu quá nhiều rồi tôi phải đi trích máu của mình truyền cho anh ta cái đã”
Trích máu?Cô gái này và anh ta rốt cuộc có mối liên hệ gì?Không nghĩ nữa cứu hắn ta mới là hơn hết,hắn còn có lợi cho mục đích của cô không thể để hắn chết được.Thế là cô bắt đầu mang bao tay vào và tiến hành gắp đạn ra.Tuy cô không phải đội ngũ y tế nhưng thân là nhị tỷ hắc bang dù muốn dù không cô cũng không thể tránh khỏi việc bị thương.
Những kĩ năng này là do cô “trải nghiệm thực tế”mà có,những lúc bị thương cô chẳng muốn ai đến gần cho nên thường tự mình xử lí.Nhưng cô chỉ xử lí vết thương cá nhân và Sa Tuấn Kiệt thôi còn anh em trong bang đều được người có chuyên môn giúp.Tóm lại cô mà muốn kẻ đó sống thì thách thần chết nào dám bắt người của cô đi đấy.
“Thật phiền phức,nếu chẳng phải anh đỡ giúp tôi viên đạn đó có lẽ tôi đã bỏ mặt anh từ lâu rồi.”
Máu chảy nhiều đến mức mặt hắn cũng tái xanh môi trắng bệt luôn rồi,thấy cũng tội nhưng thôi cũng kệ chẳng phải cô đang giúp hắn sao?
Sau khoảng 7p cô gắp ra được một đầu đạn bằng đồng nhưng đầu đạn này có chút kì lạ vẫn là nên giữ lại nghiên cứu thêm.Viên đạn được lấy ra xử lý vết thương sơ qua một chút rồi mới khâu lại,vì không có thuốc tê nên có thể hắn tỉnh lại sẽ đau lắm.Sau gần 15p cô cũng đã làm xong đâu vào đấy lúc lật anh lại thì mới phát hiện sau lưng anh không chỉ một vết thương mới mà là ba,bốn vết sẹo to nhỏ khác nhau.
Cô đột nhiên nghĩ đến mình chính bản thân cô cũng không ít lần trải qua cửu tử nhất sinh.Vốn cơ thể xinh đẹp mà mọi người thấy chỉ ở phía trước nhưng ít ai để ý cô thường hiếm khi mặc khoét sâu ở thắt lưng vì nơi đấy có một vết sẹo khá to mà cô không muốn bất kì ai thấy.
“Mau đỡ anh ấy nằm cao một chút để tôi truyền máu!”
Cô đang suy nghĩ đâu đâu thì bị giọng nói của cô gái đó kéo về thực tại,cô cũng nhanh chóng giúp một tay để giải quyết mọi chuyện nhanh một chút.Vừa kê gối cho anh một cách cẩn thận vừa thăm dò cô gái tên Tề Hân kia:
“Cô có mqh gì đặc biệt với anh ta hay sao mà giúp đỡ nhiều như vậy?”
Tề Hân lấy ra túi máu vừa trích ra treo lên đầu kim tiêm ghim vào mạch máu ở tay Thiếu Tùng rồi mới thong thả hỏi lại:
“Chẳng phải chị lôi tôi đến đây để giúp hắn à?Tôi có quyền từ chối giúp đỡ anh ấy ư?”
Máu đang được chảy vào người anh giờ thì hai cô gái mới rảnh một chút,Tề Hân thì lấy chai nước suối ra hớp một ngụm.Đúng lúc này thì có một cêu hỏi khiến cô suýt chút nữa phun ra rồi sặc mất:
“Cô là tình nhân của hắn à?”
Cô bé vuốt vuốt ngực để không bị ho,sặc một chút rồi mới gấp gáp xua tay nói:
“Đừng có đoán mò,tôi với người đàn ông này đúng là có liên quan nhưng không phải tình yêu nam nữ đâu.Tôi sắp tới e là phải nương nhờ nơi này rồi”
Thiết nghĩ không phải người yêu,nhân tình mà lại hết lòng giúp đỡ như vậy thì chỉ có hai khả năng một là cô ta có ân với hắn,hai là người thân gia đình.Cô cũng không hỏi thêm về vấn đề này tránh bị nghi ngờ,cô chuyển sang vấn đề cô bé vừa đề cập:
“Nương nhờ?Tại sao?Cô không về nhà à”
“Để tôi kể cho chị nghe……”