Xuân Mai tái mặt: “Cũng phải. Là nô tỳ suy nghĩ không kĩ.”
“Dù sao… Nếu có dịp, bổn cung sẽ mời ngươi vào cung một chuyến. Đến lúc đó, ngươi có thể báo đáp cho bổn cung.”
“Dạ. Nô tỳ xin nghe.”
Nàng ta lui xuống, Hoàng Diệp ngồi bần thần trên ghế, một khắc suy nghĩ miên man.
Hôm nay, Giang Tiệp Dư được triệu đi thị tẩm. Bầu trời thoáng đãng được một chút, không còn mây mù sương giăng như ngày hôm qua. Kiệu đi yên tĩnh, đèn đuốc lấp loá.
“Hoàng thượng lại thị tẩm ta, xem ra hoàng thượng cũng rất yêu thương ta. Tương Tâm, ngươi nói xem, Hoàng hậu nương nương có vui cho ta không?”
Tương Tâm đứng hầu bên cạnh kiệu, cúi người nói: “Dĩ nhiên Hoàng hậu nương nương sẽ mừng cho người.”
Giang Tiệp Dư giục kiệu đi nhanh hơn, trong lòng nàng ta nóng như lửa đốt, càng tò mò, phấn khởi.
Dung Hoa sau khi nghe tin Mi Trinh thị tẩm, cũng mỉm cười mừng. Nàng ta không biết thật sự mong muốn Mi Trinh đắc sủng hay không, nhưng dù sao nàng cũng có phần được lợi.
Gió thổi vi vu vén rèm châu bay lên, xộc thẳng vào mũi một mùi hoa cúc nồng đượm. Hoàng hậu đưa tay xoa đầu, xóa mũi, cho người đốt thêm hương át đi cái hương hoa đáng ghét đó.
Nàng ta nhìn trăng sáng, trăng càng sáng dạ càng sầu, tâm tư ẩn chứa cứ lúc này lại hiện ra rõ rệt.
“Lại là người khác thị tẩm, hoàng thượng chưa bao giờ nhớ đến bổn cung. Bổn cung là Hoàng hậu, chỉ là một chức danh không tình không cảm thì sống có nghĩa lý gì nữa chứ?”
Nàng gạt đi chén nước sang một bên, tựa đầu xuống mặt bàn rầu rĩ.
“Hoàng thượng… Thần thiếp cũng là con người mà… Tại sao người lại nhẫn tâm đối xử với thần thiếp như vậy chứ?”
Trưa hôm sau, sau khi các nương nương đã thỉnh an xong, Hoàng hậu cùng Giang Tiệp Dư đến Ngự Hoa Viên dạo chơi cho mát mẻ. Cả hai ngồi uống trà trong ngôi tạ gần đó, vừa tâm sự vừa ngắm cảnh vật xung quanh.
Lá vàng rơi xuống, lòng lại thổn thức tiếng chim nhạn kêu, buồn buồn tủi tủi. Giang Tiệp Dư tinh nhạy, hỏi: “Hoàng hậu nương nương, tỷ sao vậy?”
Dung Hoa lúc này gạt đi cảm xúc tuông trào nơi đáy mắt, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là thời tiết hôm nay khiến ta có chút nhớ nhà. Đừng quan tâm nữa, hôm qua muội được thị tẩm, cảm thấy như thế nào?”
“Hoàng thượng xem ra cũng chẳng sủng ái gì muội, thị tẩm xong liền vứt bỏ sang một bên, lập tức quay mặt vào tường ngủ, cũng chẳng đoái hoài gì đến muội.”
Mi Trinh mè nheo vài lời, Hoàng hậu cũng lựa lời khuyên bảo: “Hoàng thượng bận bịu triều chính, đêm khuya mệt nhọc, khó lòng trách cứ. Muội cứ chuyên tâm chăm sóc cho hoàng thượng, cũng đến lúc lấy được thánh sủng, cũng xem như san sẻ với tỷ.”
Mi Trinh ngây thơ, buộc miệng nói: “Nếu như muội có được long thai, cũng sẽ giúp tỷ được thơm lây.”
Mặt mày Hoàng hậu bỗng nhiên cứng đờ, tuyệt nhiên không muốn nói thêm một lời về vấn đề này nữa. Có long thai trước cả Hoàng hậu, e là chuyện đại kị trong cung, lại có thể tùy tiện nói ra như vậy. Nàng cũng cười cho có lệ: “Tốt. Muội muội thật lòng đối đãi tốt với ta. Không như bao nhiêu nữ nhân khác trong hậu cung, chỉ biết lợi dụng nhau mà sống.”
Mi Trinh cười, cầm lấy miếng bánh đưa cho nàng ta, cùng nhau bàn thêm vài chuyện. Dung Hoa được như mở cờ trong lòng, liền nói: “Nếu như muội muội yêu thương ta, xem như cùng ta vượt qua sóng gió trong cung, giúp ta vài chuyện.”
Mi Trinh hỏi: “Tỷ muốn muội giúp chuyện gì?”
Dung Hoa nắm lấy tay nàng ta, âm thanh trầm ấm, thỏ thẻ như tiếng muỗi kêu bên tai: “Muội phải mau có long thai, muội phải tranh thủ thời cơ còn được sủng ái mà nhanh chóng mang lấy giọt máu của hoàng thất.”
Mi Trinh cười, cũng chứa đầy sự ngạc nhiên: “Tỷ yên tâm. Muội biết bản thân phải làm gì mà.”
Dung Hoa cười, từ miệng đến tâm. Hai người càng nói càng hợp, tương y tương thích, không sớm thì muộn cũng sẽ thâu tóm trong tay quyền lực của cả hậu cung. Nhưng trước tiên, phải lấy lòng tin của Mi Trinh trước, giả vờ yếu đuối nhờ nàng ta ra sức giúp đỡ lập mưu đến cùng, có như vậy mới toàn phần trọng trách đè nén lên nàng ta, bản thân dù có chứng cứ cũng hoàn toàn trong sạch.
Bẵng đi một thời gian, Hiền Phi và Thận Hoàng Tần đang ngồi chơi cờ trong chính điện Chung Phúc Cung.
Hiền Phi vừa đi một nước cờ, cười khoái chí bảo: “Chiếu tướng rồi nhé, muội hết đường mà chạy.”
Thận Hoàng Tần lúc này đã chán, nói: “Thôi không chơi nữa, có chơi muội cũng không thể tập trung cao độ được.”
Hiền Phi hỏi: “Muội đang lo lắng chuyện của Tiểu Hãn Tử ngoài thành hay sao? Cũng lâu rồi chưa có tin tức, cũng không chắc là có chuyện xảy ra.”
Thận Hoàng Tần lúc này kiệt sức ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khung trời xanh thẳm, trông ngóng một cách bất an. Hiền Phi xếp ngay ngắn lại bộ cờ, dung mạo thanh tao cười khích lệ: “Nơi đó xa tít tắp mịt mù, có là đại bàng bay về đây cũng hơn một tháng.”
Hoàng Diệp cũng bớt sầu, nói: “Thôi cũng được, việc bây giờ nên tìm cách sắp xếp một tiểu thái giám xuất hiện ở Chung Phúc Cung, kẻo có người bàn ra tán vào, sẽ không hay cho lắm. Tỷ tỷ, tỷ có cao kiến gì hay không?”
Bảo Trúc vén lọn tóc mai ở thái dương bên phải bị tuột xuống, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Cứ dùng tiền thuê một tên từ Bách Phẩm Phòng về là được, vô danh tiểu tốt càng tốt. Cho hắn làm chưởng sự Chung Phúc Cung, sẽ không có ai nghi ngờ.”
Hoàng Diệp dấy lên bất an, liền lên tiếng phản đối: “Không được. Như vậy là quá dại dột. Thà cứ như tỷ nói, thuê một tên từ Bách Phẩm Phòng về, cho hắn giả làm tiểu thái giám trong cung, sau đó lấy một người trong Chung Phúc Cung lên làm chưởng sự thái giám. Như vậy càng giảm đi nghi ngờ, hoàng thượng có hỏi, chỉ cần nói Tiểu Hãn Tử làm ăn cẩu thả, tạm thời giáng chức xuống để ăn năn sám hối, sau lại lấy lý do khác đem hắn thăng cấp trở lại, vẹn cả đôi đường.”
Bảo Trúc cũng một mặt thán phục: “Phải. Như vậy cũng được, tùy theo ý muội sắp xếp. Người thông minh như muội, ta tin sẽ không có sơ hở.”
“Tỷ tỷ quá khen, muội lấy làm hổ thẹn.”
Hoàng Diệp đưa tay che miệng, ánh mắt e lệ mỉm cười, như cánh hoa mơn mởn rung rinh trước gió xuân thổi đến, như bông tuyết xinh xắn thuở mới bắt đầu mùa đông.
Bỗng được một lúc, đôi mắt tinh ý của nàng lại lia được vật thể bay bên ngoài cửa sổ, cao vút tận trên mây xanh, từ từ lượn vài vòng rồi bay xuống, đáp bên cạnh nàng. Nàng lấy mảnh thư nhỏ gói gém gọn gàng vào chân con chim ấy, vừa mừng vừa sợ mở ra xem thử.
“Đã đến được Tây Lâm, vẫn đang thăm dò tình hình.”
Bảo Trúc cũng vui mừng khôn xiết, đặt đôi bàn tay trắng nõn nà lên vai Hoàng Diệp, không nén nổi phấn khích nói: “Muội muội cũng mau gửi lại đôi lời cho hắn, giúp hắn yên tâm hoàn thành nhiệm vụ. À còn nữa, cứ nói với hắn việc trong cung đang được sắp xếp ổn thỏa, không cần quá bận tâm.”
“Được. Muội sẽ gửi lại cho hắn ta.”
Hoàng Diệp gói bức thư lại rồi đem đi đốt, chỉ nói là như vậy sẽ ăn toàn hơn. Nàng đưa nó vào ngọn nến hương bên cạnh, đốt, khói bay lên, mùi hương khó chịu xộc vào mũi.
Bảo Trúc lùi lại vài bước, nhìn thấy mảnh giấy đang cháy dở cho hết mới thở phào, đùa cợt: “Tỷ tưởng muội quăng nó vào người tỷ không đó.”
Hoàng Diệp bật cười khanh khách: “Tỷ tỷ lá ngọc cành vàng, muội nào dám tổn hại ngọc thể. À mà đúng rồi, dạo gần đây hoàng thượng có đến chỗ tỷ tỷ không?”
Bảo Trúc cũng không muốn giấu diếm, nhìn tàn tro sót lại dưới mặt đất buông một hơi thở dài não lòng: “Có đến cũng tốt, chỉ là đến một chút rồi đi. Từ đầu năm đến bây giờ chỉ thị tẩm duy nhất có một lần, còn thua cả Tiệp Dư Bát Tế Nhĩ Giai thị nữa…”
Hoàng Diệp to nhỏ vài chuyện, khép nép khẩu hình: “Muội nghe các nô tỳ đồn đại với nhau, Giang Tiệp Dư dùng thuốc để cầu long thai đoạt sủng, e là muốn một bước lên mây, chễm trệ trên Tần vị đấy.”
“Tần vị cũng ổn. Dù sao là người xuất thân từ lúc tuyển tú lúc hoàng thượng chưa xưng đế, cũng là chuyện thường. Và nếu nàng ta có được phong làm Hoàng Tần vị cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả.”
Hoàng Diệp nói tiếp: “Tỷ tỷ đừng quên, phía sau nàng ta còn có Hoàng hậu nương nương chống đỡ, đến Nghi Quý Phi đang trên đà náo loạn hậu cung, châm chích Hoàng hậu nương nương sau này chắc chắn cũng phải dè chừng. Huống hồ chi là tỷ muội chúng ta, vô chức vô sủng, không thể chống đối được.”
“Muội nói phải, nhưng nếu Giang Tiệp Dư có thai, nếu là nam tử, e là hậu cung sẽ biến đổi khó lường.”
“Đến lúc này, rồi sẽ biết ai hiền ai ác. Nếu cái thai đó có mệnh hệ gì, chắc chắn sẽ có người nhúng tay. Có thể là Lệ Hằng, hoặc là Hàn Thủy. Cung Phi trước nay ngoại tộc không ai đụng đến, Dung Tần càng không có ý định hạ thủ tranh sủng.”
Hoàng Diệp cũng có phát giác được đôi điều, chỉ là bản thân cần thời gian và thời điểm thích hợp để xem xét lại ý nghĩ của mình. Nàng lạnh lẽo nói, lời lẽ có phần chua ngoa, cay độc: “Hàn Thủy tâm như nước trên mặt hồ đóng băng, sống trong cung mà tâm tư ở ngoài cung, dáng vẻ chẳng khác gì rối người, gọi thì đến, đuổi thì đi. Nàng ta chắc chắn không có động cơ để thực hiện đâu! Lệ Hằng dù có ngốc nghếch cũng sẽ không muốn làm ảnh hưởng chức Quý Phi mình đang nắm giữ. Chỉ e là… Hoàng hậu nương nương có thật lòng đối đãi tốt, thân thích như tỷ muội với Mi Trinh hay không thôi.”
Bảo Trúc hiện rõ nét sợ trên mặt, mi mắt cô giật liên hồi, nàng nói: “Hoàng hậu nương nương có thất đức đến mấy cũng không thể nào phản bội tình nghĩa như vậy. Còn thua loài cầm thú, đến con vật còn biết báo ơn trả nghĩa…”
Hoàng Diệp nheo mắt, đuôi mày vểnh lên: “Chỉ là suy đoán không căn cứ, tỷ tỷ sao lại nghĩ ngợi lung tung rồi? Muội đơn giản chỉ là không thích Hoàng hậu kế thừa phụng vị từ Thục Đoan Hoàng Quý Phi, nên dường như muội muội luôn có cảm giác không hay về nàng ấy. Chẳng là không biết có phải từ tận đáy lòng căm phẫn hay không, vì Phong Lãng Hương Trị thị mà Ô Lạp Nan Các thị bị lép vế, tỷ tỷ cũng tuột đi cơ hội khỏi tầm tay.”
Quanh đi quẩn lại, cũng khó chịu vì tỷ tỷ không được trọn vẹn chu toàn. Nàng luôn cho rằng tỷ tỷ của nàng chắc chắn phải là người kế thừa phụng vị, làm một vạn phụng chi vương, đứng đầu hậu cung quản lý phi tần. Nhưng dường như đó chỉ là một giấc mộng, khi tỉnh lại, tất cả hoá thành tro bụi tan vào hư không.
Bảo Trúc lắc đầu: “Muội đó, vì chuyện không đâu rồi. Muội cũng biết ta nào muốn làm Hoàng hậu đâu chứ, ta chỉ muốn được sống bạc đầu cùng với hoàng thượng nơi hậu cung thăm thẳm này mà thôi. Làm hoàng hậu chưa chắc đã sung sướng, nhưng được sủng ái chắc chắn không hề cực khổ.”
Hoàng Diệp nâng niu cây trâm ngọc thạch hình cánh hoa mểm mại trên đầu, sắc mặt ủ uất không cam chịu: “Nó dĩ nhiên thuộc về tỷ tỷ rồi, tuy nhiên chỉ trách số tỷ không có duyên với nó. Mà tỷ cũng chớ lo, chờ ngày trung cung ngã thì tỷ sẽ có cơ hội.”
“Muội hồ đồ quá, để người khác nghe được sẽ bị quở trách đấy.”
“Ha ha, cũng phải, phụng tâm trước nay thâm sâu khó đoán, có khi chúng ta ngã trước ấy chứ. Được ngồi trên phụng vị, làm chính thất của hoàng thượng, được giữ vững như cây đóng rễ sâu dưới lòng đất, chúng ta chỉ là thiếp thất, khó lòng so bì. Muội nghe nói, Thái hậu của chúng ta, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể lật đổ được Tiên hậu, nắm lấy đại sủng, được đích thân Tiên đế ban phép quản lý lục cung…”
Hoàng Diệp vừa nói vừa thơ thẫn đôi mắt, thâm tâm hỗn loạn, nóng như lửa đốt âm ỉ.
Bảo Trúc lặng lẽ đứng bên cửa, nhìn ánh nắng bị chặn lại bởi bức tường thành cao màu đỏ rực, càng thêm nắng nóng.
Dù tiết trời đã sang thu, cũng có chút se lạnh khô khan, nhưng cơ thể vẫn bí bách khó chịu, nàng lại nhớ đến Đại a ca nơi các Thái Phi nuôi dạy, không biết có được ăn uống đủ chất và thoải mái hay không.
“Nhìn bộ dạng đó của tỷ là biết chắc nhớ nhung Đại a ca rồi. Tầm một tháng hơn nữa sẽ đến ngày thôi nôi của nó, tỷ sẽ được nuôi nó thôi. Tâm lý không vững thì khó lòng am hiểu bọn trẻ, còn tìm cách giữ trưởng tử sống sót an toàn.”
Chuyện đấu đá trong cung, nàng ít nhiều hiểu rõ.
Thoắt cái cũng đến một tuần sau, trong thời gian này, chỉ có Nguyên Hoàng Tần và Nghi Quý Phi được hoàng thượng lui tới thị tẩm. Cung Phi ốm yếu đau bệnh, hoàng thượng chỉ đến thăm hỏi, ăn uống, ban thêm thuốc bổ để dưỡng thể.
Còn các phi tần khác, thay nhau hầu hạ bữa trưa cho hoàng thượng, ai cũng được gặp một lần.
Tuy nhiên Hoàng hậu lại tỏ vẻ không phục, đứng đầu lục cung lại chịu lép vế trước một nữ nhân chỉ được phong làm Hoàng Tần, đương nhiên ngày càng xem Hàn Thủy là cái gai trong mắt.
Lại một ngày nữa thỉnh an.
Mi Trinh hôm nay vui tươi hớn hở, vừa đi vừa nhìn từng người từng người một tỏ vẻ khiêu khích ra mặt, ngay cả Quý Phi cũng vênh váo không nể trọng, khiến Lệ Hằng liếc nhìn bằng nửa con mắt.
Khinh bỉ và khinh bỉ, nàng biết rõ Mi Trinh kia chẳng bằng cái móng chân, cọng tóc của nàng.
“Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an. Hoàng hậu nương nương, hôm nay thần thiếp có chuyện vui cần báo với mọi người cùng biết.”
Mi Trinh cúi người hành lễ, xem ra là người đến trễ nhất, Cung Phi vắng mặt bữa có bữa không, chẳng ai thèm để ý đến, coi như vô hình, tựa cơn gió thoáng qua rồi biến mất.
Nghi Quý Phi cười khẩy, nói: “Có chuyện gì? Cô lại khoe khoang chuyện được hoàng thượng để ý hay sao?”
Mi Trinh ôn hòa đáp lại: “Chuyện này còn tốt hơn gấp trăm ngàn lần. Mong Quý Phi im lặng lắng nghe. Chỉ sợ mồm miệng nhanh nhảu, làm ảnh hưởng đến người khác, chữ nghe được chữ không.”
“Vậy thì nói đi, đừng làm người khác mất thời gian.” – Lệ Hằng vẫn không thèm nhìn tới, nâng một tách trà hoa sen bên cạnh lên uống một ngụm.
Hoàng hậu ôn hòa, bảo: “Được rồi, muội nói đi. Có chuyện gì?”
“Thần thiếp qua nay cảm thấy mệt mỏi trong người nên mới cho người gọi thái y đến để bắt mạch. Ấy vậy mà cái mệt mỏi này cũng không thoả đáng, bởi vì thần thiếp… Thần thiếp có hỉ rồi, đã được bà tuần, mạch đang rất yếu nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ.”
“Có thai sao?”
Hoàng Diệp và Bảo Trúc bốn mắt nhìn nhau, hôm qua mới bàn tán một chút, hôm nay lại có hỉ rồi. Vía nàng ta cũng linh thật, cũng có chút khâm phục.
Nghi Quý Phi bắt đầu cảm thấy khó chịu, bâng quơ nói đôi lời: “Có thai là chuyện tốt. Xem ra cô cũng có phước đó, nhưng bình an đẻ được đứa trẻ mới được xem là phúc trạch bách niên, cô ráng giữ cho tốt, đừng khiến hoàng thượng và Hoàng hậu phải buồn lòng.”
Mi Trinh cười: “Đa tạ Nghi Quý Phi quan tâm! Thần thiếp nhất định sống chết bảo vệ đứa hé, giúp nó chào đời bình an.”
“Tốt.” – Hoàng hậu cười mỉm. – “Muội ráng phụng dưỡng long thai cho tốt. Bổn cung sẽ đi nói với hoàng thượng, người nhất định sẽ rất vui mừng.”
Nói thì là vậy, nhưng thật tâm nàng rõ ràng lại suy nghĩ khác đi…
“Được rồi. Hôm nay chúng ta giải tán, các muội lui xuống đi.”
“Thần thiếp cáo lui!”
Tất cả cúi người hành lễ, đồng thanh đáp.