Minh Thù bỏ một cái bánh su kem vào miệng, hơi kinh ngạc:
“Ninh tiểu thư quan tâm tôi? Thích tôi à?”
Khóe miệng Ninh Khả Thanh giật giật, có biết xấu hổ hay không, ai mà thích cô:
“Chị đừng có tự mình đa tình.”
“Nếu Ninh tiểu thư không thích tôi, sao lại quan tâm tôi như vậy? Có thời gian quan tâm tôi, chi bằng Ninh tiểu thư quan tâm người đàn ông của mình một chút đi, cẩn thận nội bộ lục đục.”
Ninh Khả Thanh căng thẳng trong lòng: “Có ý gì?”
Minh Thù mỉm cười, lưu manh phun ra hai chữ: “Đoán xem.”
“Có phải là chị nói cái gì với Lệ Thiếu Nam?”
Ninh Khả Thanh đưa tay ngăn cản Minh Thù rời đi. Gần đây, Lệ Thiếu Nam không được bình thường, bây giờ Minh Thù còn nói một câu như vậy, không phải là để cho mình hiểu lầm gì sao?
“Làm sao có thể chứ.” Minh Thù cười nhạt:
“Kim chủ nhà cô đứng trên đỉnh kim tự tháp, tôi đây còn chưa lên đến đỉnh, làm sao có thể nói gì với hắn.”
“Vậy câu kia của chị là có ý gì?”
“Hù dọa cô.”
“Chị…”
Ninh Khả Thanh đưa tay đánh vào túi su kem trên tay Minh Thù, ngón tay móc vào miệng túi làm túi su kem trong tay Minh Thù toàn bộ rớt xuống đất.
Điền Viên và Ái Lâm run rẩy.
Đều lui về phía sau vài bước.
Nụ cười trên mặt Minh Thù gần như không thay đổi nhưng không khí xung quanh dường như lạnh xuống giá buốt, làm cho lòng người run rẩy.
Ninh Khả Thanh cũng sợ hãi, phía sau lưng toát mồ hôi, làm sao Khương Niệm có thể cười đến đáng sợ như vậy.
Minh Thù thật nhanh nắm lấy tay chưa kịp thu lại của Ninh Khả Thanh, nắm lấy vai của Ninh Khả Thanh quăng ngã một cái thật đẹp làm cô ta ngã lăn trên mặt đất.
“A!”
Ninh Khả Thanh kêu đau thành tiếng, lục phủ ngũ tạng dường như muốn rớt ra, tay bị Minh Thù nắm, cô ta tức giận hét to:
“Khương Niệm, chị làm gì vậy!”
Ninh Khả Thanh muốn giết người phụ nữ này!
“Lãng phí thức ăn chính là đang lãng phí sinh mệnh, biết không?”
Giọng Minh Thù vẫn mềm nhẹ như cũ, nếu như không phải cô đang đè lên người cô ta, Ninh Khả Thanh còn tưởng là bản thân cùng cô đang nói chuyện phiếm.
“Tính mạng của tôi là thứ mà cô có thể lãng phí sao?”
Mồ hôi Ninh Khả Thanh túa ra, cắn răng nói:
“Vậy chị muốn thế nào?”
Minh Thù mỉm cười, đôi mắt nhìn cô ta chằm chằm.
Lông tơ cả người Ninh Khả Thanh dựng đứng, loại cảm giác rợn tóc gáy này lại đến nữa rồi.
…
Mười phút sau.
Mặt Ninh Khả Thanh tái nhợt, đỡ thắt lưng đứng ở trước cửa hàng nhìn Minh Thù ôm bánh su kem rời đi, cả người đều thấy không khỏe.
Khương Niệm bị thần kinh sao?
Đánh mình xong, sau đó để mình mua su kem bồi thường?
Đau nhức trên người Ninh Khả Thanh truyền đến, trong nháy mắt ý nghĩ kỳ quái này bị xua tan, thù hận lại xông tới.
Coi như là Ninh Khả Thanh bị đánh nhưng kết quả thử vai càng ngoài dự tính của cô ta. Cuối cùng người được chọn không phải cô ta, đương nhiên cũng không phải Minh Thù, mà là một người mới được Minh Thù mang tới.
Người đạo diễn này không thể so sánh với những người khác, dù Lệ Thiếu Nam có quyền có thế cũng không thể thay đổi quyết định của ông ta, ông ta muốn một nữ chính phù hợp với bộ phim.
Ninh Khả Thanh bị rớt, hơn nữa người trúng tuyển lại thuộc công ty của Minh Thù, chuyện này không hề nghi ngờ gì mà đổ lên đầu của Minh Thù. Ninh Khả Thanh chỉ còn kém tiểu nhân đi nguyền rủa Minh Thù nữa thôi.
Huống chi gần đây Lệ Thiếu Nam là lạ, mỗi lần tìm anh ta không phải nói bận, cũng là để trợ lý làm việc cho mình, hiện tại một tuần cũng không thấy anh ta được một lần.
***
[Hài Hòa Hiệu]Minh Thù: Ai động vào đồ ăn vặt của ta cũng giết hết.
Tiểu thiên sứ: Dùng lượt vote để đổi đồ ăn vặt cho cô được không?
Minh Thù: Không đổi.
Tiểu tiên nữ: Đổi đi đổi đi, con gái đổi đi, ta sẽ mua nhiều đồ ăn vặt cho con.
Minh Thù: Thật không?
Tiểu tiên nữ: Thật, thật, thật! Ta là mẹ ruột của con mà.
Minh Thù: Vậy được.
Tiểu tiên nữ: Quả nhiên vẫn là con gái khi còn nhỏ sẽ đáng yêu.
Tiểu thiên sứ: Giống như nhìn thấy hiện trường vụ án cô gái nhỏ bị lừa.