Cmn chứ, đây hình như là cảm giác mỗi lần bà dì chuẩn bị ghé thăm.
Theo lý mà nói hôm nay chưa đến kỳ. Chỉ là gần đây thời tiết quá nóng, nàng lại ăn quá nhiều đồ lạnh, cho nên có sớm hơn cũng không phải điều gì kì lạ.
Tạ Trì Phong thấy sắc mặt nàng hơi tái nhợt, động tác khựng lại, “Tỷ sao vậy?”
Tang Nhị che lại bụng dưới, vẻ mặt đau khổ nói, “Chắc do một lần ăn quá nhiều nên hiện tại bụng ta thật sự có chút không ổn”
Tạ Trì Phong ban đầu không hiểu được biểu tình có chút quẫn bách kia của nàng là gì, cho rằng nàng thật sự bị bệnh. Ánh mắt hắn đông lại, muốn bắt mạch giúp nàng.
Tang Nhị lập tức rút tay về, lắc đầu nói, “Không cần đâu, ta về ngâm chút trà gừng uống là được rồi”
Tạ Trì Phong ngẩn người, rốt cuộc hiểu được điều nàng muốn ám chỉ. Hắn mím môi, vành tai trắng ngần thoáng phiếm hồng.
Tang Nhị cũng có chút xấu hổ, cố ý tìm chủ đề nói, “Ta cũng không ngờ nó lại đến sớm như vậy, còn tưởng chỉ là đau bụng bình thường, không muốn lãng phí Tuyết ngàn lớp đệ mời nên cố gắng ăn nhiều một chút. Xem ra hiện tại chỉ có thể đi về”
“Vậy về thôi”, Tạ Trì Phong có lẽ cũng chưa từng giải quyết qua những chuyện thế này. Hắn đứng lên, sau khi yên lặng một chốc, lúc lên tiếng, thanh âm lại rất nhẹ, “Sau này nếu thấy không khoẻ, tỷ nên nói sớm một chút. Không có gì là lãng phí hay không lãng phí cả, cũng không phải sau này không còn cơ hội ăn”
Tang Nhị gật đâu, “Ta biết rồi”
Nhưng suy nghĩ trong lòng lại là, sẽ không có lần sau đâu!
Hiện tại cách kế hoạch nàng chết giả chỉ còn nửa tháng.
Trong thời gian này, đại khái sẽ không còn cơ hội cùng Tạ Trì Phong dạo Thiên Tàm đô và ngồi bên bờ sông ăn Tuyết ngàn lớp thế này nữa.
…
Sau khi trở lại động phủ của mình, Tang Nhị cởi quần, quả nhiên, quần lót dính một vệt đỏ, còn may không thấm ra ngoài.
Ở thế giới này, nữ nhân mỗi lần đến ngày, thứ sử dụng chính là miếng vải bố có thể tái sử dụng. Tang Nhị có hệ thống thương thành, có thể mua được băng vệ sinh ở hiện đại, mọi loại kích cỡ đều có. Hơn nữa, thân thể người tu tiên tương đối mạnh khỏe, chỉ cần không tự tìm đường chết, rất nhanh sẽ có thể tung tăng nhảy nhót bình thường.
…
Đoạn nhạc đệm nhỏ này chớp mắt đã qua.
Khoảng thời gian tiếp theo, Tang Nhị liên tục chú ý đến chuyện Lang Thiên Dạ. Sau lần xuất hiện trước đây, ả lại lần nữa mai danh ẩn tích. Chiêu Dương tông thiết kế rất nhiều bẫy rập, cũng tạm thời không tìm được nơi ả ẩn nấp. Dù hận ý sôi trào, Tạ Trì Phong cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm một thợ săn kiên nhẫn, đợi ả ta xuất hiện lần nữa.
Trong thời gian chờ đợi đó, sinh nhật Tạ Trì Phong rất nhanh đã đến.
Hắn năm nay mười chín tuổi.
Gần đây, Tang Nhị cực kì rảnh rỗi, không hề ra ngoài làm nhiệm vụ. Dù sao hiện tại cũng cách ngày chết của nàng cực gần, nhỡ đâu lung tung xuống núi trừ yêu, chưa biết chừng lại xui xẻo rơi vào kết cục tử vong mà tác giả vốn dĩ đã định sẵn. Cách trốn tránh nguy hiểm tốt nhất chính là bóp tắt ngọn nguồn. Do đó Tang Nhị định không đi đâu cả, ở lì trong tông đến khi nào Huyền minh lệnh vào tay mới thôi.
Vì quá nhàn rỗi nên vào một hôm, nàng thuận miệng hỏi Tạ Trì Phong một câu, xem hắn có muốn làm sinh nhật lớn một chút, gọi vài người bạn thân quen đến chúc mừng cho xôm tụ tý được không.
Không ngờ đến Tạ Trì Phong sau một hồi do dự thế nhưng gật đầu, bảo có thể thử xem.
Tang Nhị và Bồ Chính Sơ đang có mặt đều rất ngạc nhiên. Sau khi Tinh Dao chân nhân biết được việc này, cũng vô cùng tán thành. Vì thế, Bồ Chính Sơ đứng ra làm chủ, gọi những môn sinh thân quen đến, dự định vào đêm sinh nhật Tạ Trì Phong sẽ tổ chức một buổi tiệc cho hắn ở Xích Hà phong.
Vì đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên từ đó đến nay của hắn, thêm nữa số liếm cẩu của Tạ Trì Phong lại rất nhiều nên ai nấy đều vắt óc nghĩ xem nên tặng gì cho hắn. Có người còn cố ý tới tìm Tang Nhị, quanh co lòng vòng mà hỏi thăm xem Tạ Trì Phong thích gì.
Nhưng cuối cùng không ai hỏi được đáp án.
Bởi vì Tang Nhị năm nay không có kế hoạch đặc biệt gì cả.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Năm ngoái, nàng chi một số tiền lớn đặt làm đai lưng nhưng chưa bao giờ thấy Tạ Trì Phong dùng. Tuy sau này, khi đến sinh nhật nàng, Tạ Trì Phong cũng có qua có lại mà tặng lại cho nàng một vài thứ nhưng Tang Nhị vẫn thấy chiếc đai lưng kia tặng có chút lãng phí.
Trong mua cổ văn, nam chính tuyệt đối chướng mắt món quà mà pháo hôi có ý đồ với mình đưa tặng.
Tang Nhị lo mình bị lăng kính pháo hôi liên lụy, chọn không đúng món Tạ Trì Phong yêu thích. Vì thế, nàng dứt khoát lười suy nghĩ đến cùng, quyết định cùng vài đồng môn chơi kiểu AA mà mua một món quà là linh thạch hiếm có tặng cho Tạ Trì Phong.
…
Đảo mắt liền đến tiệc sinh nhật của Tạ Trì Phong.
Sau khi trời đã tối, trong một trắc điện ở Xích Hà Phong, không khí cực kì náo nhiệt, trên bàn bày đày các món ngon cùng rượu ngon hiếm thấy.
Nghe nói Bồ Chính Sơ là một tay ủ rượu có tiếng, số rượu tối nay đều do hắn chính tay ủ, còn chôn dưới cây đào mấy năm, hôm nay mới cố ý đào lên.
Đêm nay số khách được mời chỉ có mấy chục người, đại đa số là những đệ tử của Xích Hà Phong có qua lại với Tạ Trì Phong.
Ở đây không có quy định chỗ ngồi, mọi người có thể tùy ý ngồi.
Tang Nhị đi một vòng, sau đó chọn một chỗ gần cuối bàn nhất.
Đêm nay, Tạ Trì Phong không thể nghi ngờ là đối tượng nổi bật nhất. Hắn khuôn mặt tú lệ, dáng người như ngọc, một bộ quần áo mới trắng như tuyết, còn đeo đai lưng màu xanh lá to bằng ba ngón tay có khóa khắc hình đầu Phật.
Rất nhiều môn sinh ngưỡng mộ hắn đều vây xung quanh hắn nói chuyện. Tầm mắt Tạ Trì Phong lại thỉnh thoảng đảo qua nơi Tang Nhị ngồi cách đó không xa
Năm ngoái, Tang Nhị ba ngày trước sinh nhật đã tặng quà cho hắn.
Nhưng xuất phát từ các loại lý do phức tạp, Tạ Trì Phong chưa từng sử dụng chiếc đai lưng kia, chỉ nhét nó vào một góc kệ sách, mặc nó đóng bụi.
Năm nay, từ mấy ngày trước khi chuẩn bị sinh nhật, Tạ Trì Phong mỗi lần ra vào động phủ, đều sẽ không tự chủ được mà dừng lại, khi tuần tra, cũng tận lực không kéo dài thời gian.
Tuy không nói ra, nhưng hắn chắc chắn Tang Nhị sẽ đến.
Kết quả, ba ngày đã trôi qua, hắn lại chẳng chờ đợi được gì.
Tang Nhị không đến, cũng không hề tặng quà.
Tạ Trì Phong thu mắt, nhìn xuống đai lưng, ánh mắt lạnh nhạt, còn toát ra sự ngơ ngẩn gần như không thể phát hiện.
So với Tang Nhị, thứ hắn càng không thể hiểu được chính là suy nghĩ của mình.
Trước lúc tổ chức yến tiệc, hắn đứng đối diện gương mặc quần áo, khi đeo đai lưng, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ. Phải chăng Tang Nhị vì từ trước đến nay không hề thấy hắn dùng đai lưng kia, bị tát nước lạnh, cho nên mới không có bất kì hành động gì?
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, đợi đến khi hồi thần, Tạ Trì Phong đã mang chiếc đai lưng mà Tang Nhị tặng.
Hắn nhìn chằm chằm hình ảnh mình trong gương, trong lòng không ngừng suy đoán, lúc Tang Nhị nhìn thấy sẽ có phản ứng gì.
Hẳn nàng sẽ rất vui vẻ, đôi mắt cũng sáng ngời nhỉ?
Kết quả, Tạ Trì Phong nghĩ sai rồi.
Tang Nhị vốn dĩ không quá thành thạo trong việc phân biệt các hoa văn, hơn nữa, đã một năm trôi qua, vì đọc qua cốt truyện nên nhận định nam chính tuyệt đối không thể nào dùng đai lưng pháo hôi tặng. Chính vì thế, dù Tạ Trì Phong có đi qua đi lại trước mặt nàng rất nhiều lần, Tang Nhị cũng không nhận ra đó là chiếc đai lưng năm ngoái mình chính tay chọn. Cũng vì thế, nàng không có chút xúc động gì, chỉ lo vui vẻ chén đồ ăn ngon.
Đến khi bữa tiệc gần kết thúc, hơi thở của Tạ Trì Phong càng ngày càng rét lạnh.
Đặc biệt khi cuối cùng, hắn còn phát hiện tên của Tang Nhị nằm trong danh sách tên người tặng đặt dưới đáy một phần quà chung.
Từ “quà tặng độc nhất được chọn lựa kỹ càng” biến thành “tặng chung với người khác”.
Không phải vì giá trị hai món quà cách nhau quá lớn, Tạ Trì Phong thật sự cũng chẳng để tâm chuyện này.
Thứ khiến hắn cảm thấy bực dọc chính là phần tâm ý khác biệt quá lớn.
Tang Nhị đối với hắn… dường như đã không quan tâm như xưa nữa.
…
Bên kia.
Rượu mà Bồ Chính Sơ ủ quả nhiên danh bất hư truyền. Lúc còn sống Tang Nhị vốn đã thích uống rượu, tửu lượng cũng không kém. Sau này nàng bị bệnh, mà người nằm triền miên trên giường bệnh không thể uống rượu. Hiện tại đổi sang một thân thể khác, lại gặp được rượu ngon, Tang Nhị khó tránh khỏi có chút dung tục mà mang theo tâm trạng “Uống lần này không có lần sau”, nên sau khi khai tiệc, nàng liền nốc hết ly này đến ly khác.
Đợi đến khi ý thức được mình uống quá trớn, cộng thêm tác dụng của rượu này lớn hơn tưởng tượng khá nhiều, Tang Nhị đã có chút say. Nàng thầm than khổ, quyết định rời khỏi sảnh tiệc, ra ngoài hóng gió để thổi bay mùi rượu.
Ra khỏi trắc điện của Xích Hà phong, Tang Nhị đỡ vách tường, đến một chỗ thang lầu tối tăm nằm khuất trong góc hóng gió. Thân thể có chút đứng không vững mà hơi loạng choạng, lúc này, phía sau cổ bỗng bị một bàn tay xách lên.
“Xem ra ngươi ăn uống cũng vui quá nhỉ”, Đan Hoằng Thâm không biết đến đây từ bao giờ, gã đứng phía sau nàng, châm chọc nói, “Ta đứng bên ngoài thấy ngươi nốc hết ly này đến ly khác, còn tưởng tửu lượng ngươi cao cường, ai ngờ lại vô dụng đến như vậy”
Tang Nhị cả người lắc lư, nàng quay đầu lại, gương mặt đỏ bừng, nhíu mày nhìn chằm chằm gã.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nếu không phải sư phụ sợ ngươi say chết dí ở đây, không may ngã xuống cầu thang gãy chân, tiểu gia mới thèm vác xác đến…”, Đan Hoằng Thâm cất giọng mỉa mai, rồi đột nhiên, thanh âm gã chợt tắt ngúm.
Tang Nhị dường như say đến hồ đồ, nàng đi về phía trước nửa bước, chống trán mình lên trước ngực gã.
Đan Hoằng Thâm khựng lại hồi lâu mới cười lạnh hỏi, “Sao nào, ta và ngươi thân lắm cơ đấy? Ngươi ôm ta làm gì?”
“…”
Đan Hoằng Thâm cúi nhìn đỉnh đầu nàng, lại ngẩng đầu nhìn không trung. Lặp lại nhiều lần, rốt cuộc, gã hậm hực hộc ra một chữ, “Đệt”
“Đi thôi đi thôi, nếu không phải sư phụ một hai muốn ta đến đón ngươi, ta mới không thèm cõng một con ma men vừa thối vừa nặng như ngươi về đâu!”, Đan Hoằng Thâm kéo nàng qua rồi cõng lên lưng. Gã dừng một chút, hơi cắn khớp hàm, lầm bầm lầu bầu nói, “Tang Nhị, ngươi thật sự tiện đến không còn gì để nói. Chỉ là ta cũng chẳng khác gì, chẳng có tư cách cười ai”
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Đi xuống được mấy bậc thang, giọng nói mơ hồ của Tang Nhị từ phía sau lưng truyền đến, “Ta khó chịu quá”
Đan Hoằng Thâm lửa giận bùng nổ, gã cả giận nói, “Ngươi nói với ta cái đek gì! Đừng thích hắn không phải không khó chịu? Trên đời này nam nhân có hai cái đùi nhiều như vậy, ngươi lại một hai muốn thắt cổ trên một thân cây…”
Tang Nhị che miệng lại, cố kìm nén cảm giác muốn nôn mà ngắt lời gã, “Không phải, ý của ta là bụng ta khó chịu quá, thật sự muốn nôn”
Đan Hoằng Thâm, “…”
Đan Hoằng Thâm, “Đệt”
01/12/2022
Cũng gần hết rồi, 😂 gắng lết cho hết cái vị diện này trước tết