Tạ Lăng Du và Thanh Khâu Quyết lặng lẽ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy hai chữ “khinh bỉ” trong mắt đối phương. Thanh Khâu Quyết mặt không cảm xúc cáo từ, suốt quá trình một ánh mắt cũng chưa bố thí cho Hà võ quan.
Hà võ quan cảm thấy khó hiểu, cười lạnh lùng một tiếng cảm thấy như bị ngáng chân. Tạ Lăng Du lần này chỉ làm bộ như không để ý. Dọc đường hai người không nói gì, không có Mạnh Nghị điều tiết không khí thật sự là rất gian nan.
Ở một chỗ nào đó trong thành là nơi tạm thời sắp xếp cho nạn dân. Nói thì dễ nghe nhưng thực tế là dựng mấy cái lều lớn rồi cho một đám người chen chúc bên trong, chỗ bản địa dùng cách chăn nuôi gia súc đối xử với bọn họ.
Từ xa Tạ Lăng Du nhìn thấy mấy người ăn mặc như quan binh khiêng một cái nồi lớn tới trước cửa. Nạn dân bên trong như đã thành quen, từng người một xếp thành hàng, trong tay cầm cái bát cũ nát.
Hắn nhận ra những người này dù là một nhà ba người hay là một người có trẻ nhỏ thì cũng chỉ có một cái bát. Trong cái nồi kia chính là cháo nước loãng, vốn chẳng có được bao nhiêu gạo ở trong.
Mấy cái bát cũng không to, quan binh đó múc cho nhiều lắm được tầm nửa bát. Một người phụ nữ nhà có ba người không nhịn được cầu xin: “Quan gia, ngài xem có thể châm chước một chút không. Con nhà ta còn nhỏ, trong nhà còn có thêm một đàn ông. Ngài.. ai!”
Quan binh kia dùng một tay đẩy người phụ nữ ngã ra đất, miệng hùng hổ mắng chửi. Chiếc bát kia cũng theo tiếng mắng mà vỡ. Người đàn ông và con nhỏ chạy nhanh lại đỡ nhưng người phụ nữ lại ôm mảnh bát vỡ òa lên khóc.
Chẳng ai sẽ cho bọn họ bát. Giờ nửa bát cháo cũng không nhận được thì một nhà ba người phải sống ra sao?
Nhưng mặc cho nàng có kêu trời gọi đất như thế nào thì quan binh kia ngoài việc hùng hổ bên ngoài cũng không thèm để ý đến, thậm chí còn độc ác nhổ một bãi nước bọt.
Những nạn dân phía sau không đành lòng nhìn.
Mọi người đều là người sớm chiều ở chung với nhau, đầu đường cuối ngõ nếu gặp cũng chào hỏi một câu. Nhưng bây giờ tình hình như thế này đến mạng mình còn không lo được thì sao có thể đi lo đến người khác?
Trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi nhìn bọn họ đến ngơ ngẩn rồi nhìn bát của mình, trong mắt hiện lên sự đấu tranh. Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn cũng cắn chặt răng rồi tiến lên phía trước một bước.
Mà đúng lúc này, một bàn tay thon dài như ngọc từ trong áo gấm vươn ra nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ dậy, nhân tiện xoa đầu đứa nhỏ.
Tạ Lăng Du mặt lạnh như băng, mắt sắc hơn kiếm nhìn về phía quan binh đang khó xử: “Các ngươi bảo thế này là “sắp xếp” sao?”
Hà võ quan theo sát phía sau, lúc này thấy tình hình không đúng, cố ý cao giọng nói: “Các ngươi làm việc kiểu gì thế hả, còn không đi lấymau cho người ta một cái bát mới?”
Đây là định nhẹ nhàng gạt chuyện đi.
Tạ Lăng Du lạnh lùng cười một tiếng, hành động đột ngột làm Hà võ quan giật nảy mình. Hắn bước tới giành lấy cái muôi lớn khuấy nồi cháo loãng mấy cái rồi thẳng tay ném lại muôi vào nồi: “Chỉ có chút gạo như vậy mà mỗi người nửa bát?”
“Là triều đình hà khắc với lương thực của các ngươi hay là các ngươi nổi lòng tham gác lại trong kho lúa nhà mình hả?”
Nếu là triều đình hà khắc lương thực thì không phải chuyện nhỏ.
Mấy người đó nghe thấy vậy liền vã mồ hôi đầy đầu, lập tức quỳ xuống, hoàn tòa không có cái “uy phong” như vừa nãy: “Đại nhân thứ tội. Bọn ta, bọn ta cũng chỉ là người phát cháo, không hề có quyền lớn như vậy đâu ạ…”
Tạ Lăng Du nhướng mày, dáng vẻ trông không dễ nói chuyện: “Ồ… Không phải là các ngươi vậy thì là quản sự của các ngươi tham ô rồi?”
Mấy người này khổ sở không biết phải trả lời như thế nào. Nếu phản bác thì chẳng khác nào nói đó là vấn đề của triều đình, bọn họ không muốn sống nữa à? Không phản bác lại thì chính là quản sự của bọn họ có vấn đề.
Thế kia cũng không được!
Hà võ quan thấy vậy định lên tiếng hòa giả, môi vừa mấp máy mấy cái đã bị ngắt lời. Tạ Lăng Du lời lẽ chính đáng nói: “Bệ hạ phái ta đến giám sát điều tra. Kẻ hèn này họ Tạ, mong rằng các ngươi thay đổi triệt để, đùng để ta phải trước mặt thế này sau lưng thế kia. Nếu không thì đừng trách tại hạ không khách sáo.”
Hắn nhấn mạnh thêm chỗ “bệ hạ phái ta đến”.
Hà võ quan: “…”
Đây là thẳng tay phá hỏng lời hắn nói. Hắn chỉ là một võ quan đi theo, người ta mới là được bệ hạ khâm định chính thức.
Ngày thường Tạ Lăng Du tốt tính khiến hắn dám lên mặt. Lúc này dù có tức giận hắn cũng không dám nhiều lời, theo sau cáo mượn oai hùm sai bảo: “Sao hả, không nghe thấy Tạ công tử nói gì sao, còn không mau đi chuẩn bị đầy đủ lương thực?”
Tạ Lăng Du lạnh lùng bổ sung: “Còn có bát, phát lại hết đi. Trừ vào tiền của tên chủ tử vô dụng của các ngươi.”
Hà võ quan hùng hổ phụ họa: “Nghe thấy chưa, còn không nhanh chân lên?”
Mấy người kia không dám phản bác, chen lấn xô đẩy cáo lui.
Tạ Lăng Du hả giận xong quay đầu lại, phát hiện trong mắt mọi người đều ngấn lệ, cảm kích nhìn hắn. Hắn hơi ngại ngùng lùi về sau một bước, áy náy nói: “Xin lỗi các vị, tại hạ đã đến muộn.”
Mọi người đều lắc đầu, trong mắt ánh lên sự mong đợi và cảm kích với hắn.
Tạ Lăng Du hiếm lúc bối rối. Nhìn thấy người phụ nữ và đàn ông kéo lấy con nhỏ quỳ xuống trước mặt hắn, miệng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của công tử. Một nhà ba người bọn ta kiếp sau làm trâu làm ngựa cho công tử…”
Tạ Lăng Du luống cuống, nhanh chóng tiến tới đỡ ba người dậy: “Mọi người không cần phải như vậy.”
Nhìn thấy người phụ nữ lại định khóc, Tạ Lăng Du nhanh chóng lái sang chuyện khác: “Đúng lúc tại hạ cũng có việc muốn nhờ.”
“Làm phiền mọi người.”