Định bày đồ ăn ra, Hải Lâm nhìn đống chén đĩa trong bồn, anh nghi hoặc hỏi: “Nhược Vũ, chỉ có em với Bánh Bao lại ăn nhiều vậy sao?”
Mạc Nhược Vũ gượng cười gật đầu: “Phải, đồ ăn hợp khẩu vị”
“Xem ra cái này để mai vậy” Hải Lâm nuối tiếc nhìn túi đồ ăn trong tay, chợt quay sang hỏi: “Bánh Bao đâu?”
“Nó vừa mới ngủ” Mạc Nhược Vũ cứng nhắc trả lời, thầm nghĩ Hải Lâm mà đòi vào xem Bánh Bao thì tiêu chắc.
“Xem em kìa, đừng có ham công tiếc việc mà bỏ bê bản thân, nhìn em xanh xao như vậy anh xót lắm!” Hải Lâm xoa bên mặt Mạc Nhược Vũ, ánh mắt mang hàm ý sâu xa.
“Em biết rồi” Mạc Nhược Vũ gật đầu, xoay người tránh sự động chạm của Hải Lâm.
Đến ghế ngồi xuống, sofa đã trải thành giường, ánh mắt Hải Lâm đục ngầu bởi dục vọng, đêm nay chỉ có anh và Mạc Nhược Vũ, Bánh Bao ngủ ở trong phòng, đây chẳng phải là cơ hội tốt?
“Khi nào anh về?” Mạc Nhược Vũ vô tình dập tắt suy nghĩ của Hải Lâm.
“Khi nào vợ chồng Trần Minh về, mỗi tối anh sẽ ngủ lại, một mình em không xoay sở kịp” Hải Lâm mỉm cười ngọt ngào đầy mê hoặc.
Đáng tiếc, Mạc Nhược Vũ không để ý đến, điều cô lo bây giờ là Kiều Chính Hạo. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thật kỳ lạ, cô là phụ nữ độc thân sao cứ như đang ngoại tình? Loading…
“Vậy… em ngủ trước, ngủ ngon”
Mạc Nhược Vũ lòng dạ rối bời, vừa xoay lưng thì Hải Lâm đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau. Mạc Nhược Vũ một phen thất kinh nhìn về cửa phòng ngủ, ngàn lần cầu mong Kiều Chính Hạo đừng xuất hiện.
Đến khi tỉnh táo, Mạc Nhược Vũ cố đẩy Hải Lâm ra nhưng càng bị anh ta siết chặt.
“Nhược Vũ, anh thật sự rất yêu em, là năm đó anh không có gì trong tay để giữ em, khiến em phải chịu cuộc hôn nhân đau khổ đó. Anh xin lỗi, cho anh một cơ hội dùng cả cuộc đời còn lại bù đắp cho em được không?”
Mi mắt Mạc Nhược Vũ chớp chớp khó hiểu, tiếng Hải Lâm rõ ràng như vậy Kiều Chính Hạo không nghe thấy? Hay anh có mục đích khác?
Thấy Mạc Nhược Vũ không phản ứng, Hải Lâm khẽ nhếch môi cười, cho rằng lời nói của anh ta đã có tác động tới cô.
Hải Lâm hôn lên tóc Mạc Nhược Vũ, khẽ thì thào khiêu gợi: “Nhược Vũ”
Trong lòng Mạc Nhược Vũ dâng lên cảm giác hụt hẫng, Kiều Chính Hạo như vậy có khác gì đang trêu đù, đùn đẩy cô giữa hai người đàn ông, anh đã không muốn cùng cô xây lại tổ ấm nhưng lại không để yên cho cô tìm một hạnh phúc khác.
“Đầu em hơi đau” Mạc Nhược Vũ gỡ tay Hải Lâm đang ôm ngang người mình, cô cười nhạt nhìn anh: “Hải Lâm, thứ em cần là thời gian”
“Anh hiểu, em đừng nhớ đến chuyện quá khứ, chỉ nhớ có một Hải Lâm luôn ở phía trước chờ em”
Khóe môi Mạc Nhược Vũ cong lên nhưng không phải là cười, ẩn sau là nỗi buồn khôn xiết của cô: “Anh nghỉ sớm đi, ngày mai là thứ hai phải đến công ty”
Mạc Nhược Vũ trở về phòng, Hải Lâm không có ý định níu kéo, Mạc Nhược Vũ chưa sẵn sàng nếu vội vàng sẽ hỏng hết mọi chuyện.
Vào phòng, Kiều Chính Hạo đứng dựa tường cạnh cửa chờ Mạc Nhược Vũ, vừa thấy cô anh liền ép sát cô vào cửa, đưa tay khóa chốt lại.
Mạc Nhược Vũ giật mình vội đẩy anh ra thì thầm: “Bánh Bao”
Kiều Chính Hạo xoay đầu liếc nhìn Bánh Bao đang ngủ ở giường nhỏ gần đó, anh cười ẩn ý: “Em còn sức sao?”
Nghe đến Mạc Nhược Vũ liền ngại ngùng, quả thật Kiều Chính Hạo chưa làm gì cô đã rối rít lên.
“Hôm nay tha cho em” Kiều Chính Hạo hôn lên môi Mạc Nhược Vũ một cách nhẹ nhàng, day dưa một lúc lâu mới buông ra cho cô đi ngủ.