“Vậy thứ trên cổ ông là cái gì?” Quý Lăng Vi hiếu kỳ nói.
“Cái gì cũng không có……” Lục quản gia kéo vạt áo ra, trên cổ xác thật không đeo vật gì.
“Không phải.” Quý Lăng Vi cười, khiến tim Lục quản gia căng thẳng, thần sắc ngưng trọng.
“Trên cổ ông có cái đầu……” Quý Lăng Vi thân thiện nhắc nhở.
“Không biết ta đã đắc tội Quý thiếu gia chỗ nào mà thiếu gia lại có thành kiến với ta nặng đến thế.” Trong mắt Lục quản gia chợt toát ra vài phần tức giận.
“Đương nhiên không có, Lục quản gia vì Đỗ phủ tận tâm tận lực, tôi vô cùng kính trọng. Chỉ là không tán đồng chuyện ông trực tiếp thẩm vấn Kinh Mặc. Hiện tại mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ, sao không phân xanh đỏ đen trắng mà vội bắt người thế?” Quý Lăng Vi nhìn Lục quản gia, trong mắt tràn đầy không tán đồng.
“Quý thiếu gia nói đúng. Ta vẫn cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Kinh Mặc, dù không phải nó giết ắt hẳn cũng biết chút nội tình, chi bằng giao cho ta, ta hứa sẽ hỏi thật chậm rãi nhẹ nhàng, tuyệt đối không làm nó bị thương.” Lục quản gia ý thức được Quý Lăng Vi khó giải quyết, càng không muốn nhả Kinh Mặc ra.
“Lưu đại phu và Kinh Mặc sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm sâu đậm, cậu nhóc không có động cơ hãm hại Lưu lão. Nếu ông muốn hỏi chuyện gì, tôi với Triển Vinh có thể hỏi giúp.” Quý Lăng Vi lần nữa từ chối.
“Tuy nó và Lưu đại phu là thầy trò, nhưng chưa chắc đã vô tội hoàn toàn. Tri nhân tri diện bất tri tâm*, Quý thiếu gia đừng để nó lừa gạt, cuối cùng lại bị thọc một đao.” Lục quản gia cảnh cáo nói.
>
“Ta vĩnh viễn sẽ không hại Quý thiếu gia.” Âm thanh của Kinh Mặc lạnh băng.
“Anh tin nhóc.” Quý Lăng Vi.
Lục quản gia cười nhạo một tiếng, Kinh Mặc hơi ngẩng đầu liếc Lục quản gia một cái, rồi gục đầu xuống.
Tim Lục quản gia bỗng nhiên đập nhanh, nhìn chung quanh một vòng, miễn cưỡng cười cười: “Vậy ta rửa mắt mong chờ, hy vọng Quý thiếu gia mau chóng tìm ra hung phạm, giải quyết phiền phức trong phủ.”
“Tôi muốn hỏi chút chuyện, hy vọng mọi người trong phủ sẽ phối hợp.” Quý Lăng Vi nhìn về phía Đỗ lão gia.
“Quý thiếu gia hỏi cái gì các ngươi cứ trả lời cái đó, không được giấu giếm rõ chưa.” Đỗ lão gia gật đầu.
Quý Lăng Vi biết rõ hoàn cảnh trong phủ, nhìn về phía những nha hoàn bà tử: “Nếu mọi người gặp được chuyện kỳ quái, hoặc là nghĩ tới chi tiết liên quan đến vụ án, cứ nói cho tôi, Lưu đại phu ngày thường thích gì, bạn thân trước kia……”
Một bà tử phụ trách nhóm lửa nói:
“Lão có biết chút chuyện trong nhà Lưu đại phu. Khi còn trẻ ông ta đã xin học ở hiệu thuốc, sau đó cưới con gái của chưởng quầy, nhưng vợ ông ta khó sinh mà chết, chỉ để lại một cô con gái. Lưu đại phu yêu thương con gái hết mực, bất quá cô nương mệnh số không tốt, bị mẹ mìn* bắt cóc. Lưu đại phu vẫn luôn tìm con gái của ông, mười mấy năm rồi cũng chưa tìm được, hiệu thuốc bị dở bỏ, cùng đường lạc lối đến Đỗ phủ làm việc, ngót ngét đã hơn hai mươi năm rồi.”
>
“Sau này Lưu đại phu tìm được con gái sao, con gái lão bao tuổi thế ạ?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Ban đầu là không tìm được, nhưng sau đó lão thấy ông ta nhờ người tặng tiền, tặng quần áo, hẳn là tìm được rồi. Khoảng chừng sáu bảy năm thì dừng tặng, vừa hỏi mới biết cô nương kia đã chết. Lưu đại phu không chịu nói cảnh ngộ cô nương thế nào, khẳng định không tốt lắm. Bị mẹ mìn bán đi, có thể gặp được chuyện tốt gì chứ? Lưu đại phu đã 60 tuổi, cô nương kia nếu còn sống, chắc cũng chừng ba bốn mươi cái xuân xanh đi…”
“Lưu đại phu làm sao tìm thấy con gái ạ, cô gái kia có nét đặc biệt gì không?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Lão không rõ lắm, hình như trên người có cái bớt…… Lớn lên rất xinh đẹp, khi còn nhỏ tựa như đồng tử Quan Âm ấy, bởi vậy nên mới bị mẹ mìn tóm đi.”
Quý Lăng Vi ghi nhớ, lại nghe hạ nhân khác giải bày chuyện xưa trong phủ.
“Thật ra, hồi xưa từng có một nha hoàn chết đuối ở cái giếng kia,…… Lão gia vì chuyện này mà cãi cọ với phu nhân một trận, sau khi phu nhân hạ sinh Nhị thiếu gia, lão gia mới ngui giận.”
“Nha hoàn kia tên gọi là gì, thật sự chết đuối sao?” Quý Lăng Vi có chút tò mò.
“Hình như gọi là Hạnh Nhi, lớn lên linh hoạt xinh đẹp, lão gia rất sủng ái nàng, nói rằng chờ nàng có thai sẽ thăng nàng làm di thái thái, tiếc là nha hoàn kia mệnh không tốt, chưa kịp lên chức di thái thái đã chết rồi…… Còn chuyện chết đuối thật hay giả…… Sao tại hạ biết được.”
“Người nhà Hạnh Nhi không ai tới đòi công đạo gì sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Nha hoàn bị bán vào phủ trời nam biển bắc đều có, ai biết có người nhà không? Cho dù chết, người trong nhà cũng chưa chắc biết được.”
“Hạnh Nhi trông thế nào?” Quý Lăng Vi hiếu kỳ nói.
“Tại hạ chưa từng thấy qua nàng, chỉ nghe người khác nói, nàng có một đôi mắt biết nói, ai cũng gọi nàng là hồ ly tinh giả dạng.”
Lát sau, bọn hạ nhân bắt đầu kể mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, Quý Lăng Vi nghe xong cảm thấy giá trị lợi dụng không lớn, quay sang hỏi chuyện của Lục quản gia: “Tôi thấy Lục quản gia tuấn tú lịch sự, giỏi ăn nói, sao lại không thấy vợ con đâu, dưới trướng có bao nhiêu đứa?”
Bà tử: “Thời trẻ ông ta từng có một vị hôn thê, sau khi cô nương kia chết, ông ta vẫn luôn thủ thân, là một kẻ si tình.”
“Thì ra là thế.” Quý Lăng Vi.
“Uống trà ạ.” Kinh Mặc đặt chén trà vào tay Quý Lăng Vi, phòng ngừa cậu khô họng.
“Nhóc biết chuyện quá khứ của Lưu đại phu không?” Quý Lăng Vi hỏi cậu nhóc.
“Dạ Không biết rõ lắm.” Kinh Mặc lắc đầu.
“Các kết quả chẩn đoán và đơn thuốc của mọi người trong phủ đang cất ở đâu thế, nhóc biết không?” Quý Lăng Vi cảm thấy mấy thứ này sẽ có tí liên quan.
“Chắc là bỏ ở đâu đó trong Dược viện thôi.” Kinh Mặc chung quy vẫn không đành lòng khiến Quý Lăng Vi thất vọng.
*****
Khi trở về Đông viện, trời đã tối.
Thúy Ninh xách một hộp đồ ăn siêu xa hoa đến.
Quý Lăng Vi ăn no nê, sờ sờ bụng.
Bỗng nhiên phát hiện bụng nhỏ hơi động đậy.
???
“Kinh Mặc____” Quý Lăng Vi bối rối gọi.