“Nói cho ngươi biết, ta đã sớm muốn đánh ngươi, hôm nay liền để cho ngươi học một ít quy củ, nên biết ai là ngươi không nên dây vào!” Hạ Lục Ý càn rỡ nói xong, giơ tay lên cao lại muốn tát một cái nữa.
“Dừng tay!”
Kèm theo tiếng trầm thấp tức giận ngăn lại, Hạ Lục Ý quay đầu muốn trách cứ người dám can đảm ngăn cản mình, kết quả lại là phụ thân ba năm chưa thấy! Nàng ta sợ choáng váng, tay phải cũng không dám buông xuống.
Hạ Liên Phòng vội nhào qua đem Hạ Mạt Hồi ôm vào trong lòng, kéo xuống tay nhỏ bụm mặt của nàng, liền thấy gương mặt như hoa như ngọc in rõ năm dấu ngón tay! Nàng đau lòng không thôi, rõ ràng đã sớm dặn dò nàng, chỉ cần làm ra vẻ là đủ, Kiều nương ngầm bảo vệ, ai biết nàng lại vẫn ngây ngốc dán vào!
“Phụ, phụ thân!” Hạ Lục Ý bị dọa sợ, nàng ta xưa nay cực sợ người phụ thân này, bởi vì ông lãnh khốc lại nghiêm khắc, đối với nàng ta chưa bao giờ có chút ôn nhu nào, nay bị nhìn thấy bộ dáng ương ngạnh của bản thân như thế, không biết sẽ nghênh đón trừng phạt như thế nào!
Hạ Hồng Trang cũng sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nàng ta thông minh hơn muội muội, lập tức quỳ xuống thỉnh tội: “Phụ thân, muội muội tuổi nhỏ, đối nhị tỷ nói năng lỗ mãng, kính xin phụ thân tha cho nàng!”
Thượng Quan thị vốn không dám nói chuyện ở trước mặt Hạ Lịch, nhưng thấy một đôi nữ nhi khóc quá thê thảm, đau lòng không thôi, nhân tiện nói: “Lão gia, là tỳ thiếp không dạy dỗ tốt Hồng Trang, Lục Ý, kính xin lão gia xem tại các nàng còn nhỏ tuổi, bỏ qua chuyện cũ, tỳ thiếp cam đoan quyết sẽ không có lần tiếp theo !”
Hạ Lịch không nói gì, chỉ là thâm trầm nhìn chằm chằm hai thứ nữ, trong ánh mắt đen nhánh kia là sự chán ghét không cách nào hình dung, khiến Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý đều không khỏi lạnh phát run.
Nhưng ông cũng chỉ là nhìn chằm chằm các nàng nhìn một lát, liền lập tức chạy vội tới trước người Hạ Mạt Hồi, đem nàng từ trong lòng Hạ Liên Phòng lôi ra, động tác êm ái sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn: “Có đau hay không?”
Hạ Mạt Hồi e dè nhìn ông, theo bản năng tránh khỏi động chạm tràn ngập phụ ái của ông. Loại xa lạ, bài xích, kia khiến Hạ Lịch nhất thời tim như bị đao cắt. “Nếu đau, phụ thân liền vì con giáo huấn lại các nàng có được không?”
Nàng bất an lắc đầu: “… Không cần, các muội muội sẽ tức giận …” Nói xong, lui vào trong lòng Hạ Liên Phòng, ôm chặt lấy Hạ Liên Phòng, tựa như Hạ Lịch là hồng thủy mãnh thú gì đó. “Đại tỷ… Muội, muội nhớ mẫu thân …” Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ không để cho người khác bắt nạt tỷ đệ ba người bọn họ như thế!
Nàng không dám để cho ông đi giáo huấn người bắt nạt nàng, bởi vì nàng sợ các nàng trả thù! Bởi vì nàng căn bản vô pháp tự bảo vệ! Hạ Lịch nhận thức được nguyên nhân là do mình buông tay mặc kệ mang đến, ông nhắm chặt mắt, rồi lại mở. Đây là kết tinh tình yêu của ông cùng thê tử, là hòn ngọc quý trên tay ông từng đặt ở trong lòng bàn tay thương yêu mà! Ba năm trước ông xoay người liền đi, đem ba đứa con tuổi nhỏ ném ra sau đầu, còn tưởng rằng mẫu thân sẽ hảo hảo chăm sóc, nhưng hôm nay xem ra, nếu bọn họ được chăm sóc tốt thì sao có thể biến thành như vậy! Ông đã bao giờ nhìn thấy trên mặt hai nữ nhi lộ ra biểu tình sợ hãi bất an như thế!
Hạ Liên Phòng bước lên một bước, sợ hãi nói: “Phụ thân, Liên nhi cần phải trở về… Nếu về muộn, sợ là tổ mẫu sẽ trách cứ …”
“Phụ thân cùng các con trở về.” Suy trước tính sau, Hạ Lịch rốt cuộc làm ra quyết định. Ông nhìn hai nữ nhi trước mặt, từ trên dung nhan cực kỳ tương tự thê tử, thấy được sự vui sướng làm ông vừa đau lòng lại xót xa. Thê tử đã mất, ông dù không muốn lại vào triều làm quan, muốn quy y cửa Phật, ít nhất cũng phải đợi đến khi trai gái thành gia lập nghiệp, ai nấy tự có quy túc!
Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi nhìn nhau, đáy mắt đều có ý cười, nhưng ý cười này chỉ là một cái thoáng qua. Xa xa là Kiều nương mang theo Cầm Thi, Diêu Hoàng một đường chạy chậm lại đây, thấy Hạ Lịch cùng Thượng Quan thị, không ngừng bận rộn hành lễ: “Bái kiến lão gia, nhị phu nhân.”
“Các ngươi đi đâu, để nhị tiểu thư một mình ở chỗ này?” Hạ Lịch nhíu mày.
“Hồi bẩm lão gia, là tứ tiểu thư sai lão nô đi ra xe ngựa đem áo choàng lấy đến cho nàng, lại ra lệnh Cầm Thi, Diêu Hoàng đi lấy nước trà điểm tâm, thế nên mới để nhị tiểu thư một mình.” Kiều nương vội vàng nhận tội, cung cung kính kính cúi đầu. Chuyện bà biết võ công, chỉ có Hạ phu nhân đã qua đời cùng với người Phủ Tĩnh quốc công biết được, vừa nãy Hạ Lục Ý cố ý đuổi mấy người họ đi, chính là vì giáo huấn Hạ Mạt Hồi, Kiều nương biết chuyện này, cho nên sau khi bà lấy áo choàng xong liền ở gần đó giám thị, đang chuẩn bị làm theo lời đại tiểu thư dặn lấy cục đá nện Hạ Lục Ý làm cho nàng ta không thể ra tay với nhị tiểu thư, ai ngờ nhị tiểu thư lại xoay người cản góc chết, cố ý chịu tội này!
Nghe xong lời này, Hạ Lịch thản nhiên hỏi: “Các ngươi là nha hoàn bà mụ của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, hay là tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư?”
“Là lỗi của chúng nô tỳ, thỉnh lão gia trách phạt!”
“Lần này bỏ qua, nếu còn có lần sau, thì tự mình thu thập hành trang hồi Phủ Tĩnh quốc công đi, phủ học sĩ không cần nô tài không biết chủ tử của mình là ai.” Mấy câu nói đó nói rất bình thản, nghe dường như đang quở trách Kiều nương cùng Cầm Thi, Diêu Hoàng, nhưng kỳ thật lại là ám chỉ Hạ Hồng Trang cùng Hạ Lục Ý dĩ hạ phạm thượng, không hiểu quy củ.
Thượng Quan thị nghe được sắc mặt lúc xanh lúc trắng, hết sức khó coi.