“Mười thành! Đừng lo lắng, tôi sẽ giải quyết vụ án này cho cô, hơn nữa còn đi trước pháp y Tần một bước.” Tôi lộ ra một nụ cười tự tin.
Hoàng Tiểu Đào xúc động nói: “Chúng ta mới quen nhau hơn một tiếng đồng hồ. Sao cậu lại muốn giúp tôi thế? Tôi làm sao có thể báo đáp cậu đây?” ( Trao thân đi chứ còn gì nữa :LOL:) )
” Cảm thấy áy náy thì mời tôi một bữa cơm đi!” Tôi đáp.
“Cái gì?” Hoàng Tiểu Đào trợn to hai mắt, tôi đoán có lẽ cô ấy bất ngờ, còn tưởng rằng tôi giở trò đồi bại nói mấy câu như là “Lấy thân báo đáp” mất một lúc mới phản ứng lại: “Được rồi, giải quyết xong vụ án, muốn ăn ở tiệm nào chỉ việc mở miệng. Tôi bao tất! “
” Được, tốt quá, tôi muốn ăn McDonald’s đến khi nào no thì thôi! “Vương Đại Lực vỗ tay hào hứng.
Tôi quăng cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ, đời sống sinh viên quả thật hơi đói kém, cho dù McDonald’s cũng ngon, nhưng dù gì thì cũng là người ta mời khách, thế nào cũng phải ăn một bữa thịt nướng linh đình, Hải Để Lao hay gì đó.
Chúng tôi đến ký túc xá nơi hai cô gái ở, phía trên có một tấm bảng ghi “Ký túc xá nữ – Các bạn nam lượn ra chỗ khác”.
Vương Đại Lực lo lắng rằng cô quản lý sẽ không cho chúng tôi vào, tôi nói, “Mày không cần đi lên. Đến chỗ cô quản lý và hỏi xem Phương Phương và Điềm Điềm có ở trong ký túc xá không?”. Vương Đại Lực đi chưa được hai phút đã quay lại chửi rủa: “Con mẹ nó, tên Tần lông xù kia quá quỷ quyệt, đã đem nhân chứng đi rồi! Tống Dương, mày cũng thật là, tại sao khi rời đi lại nói trắng trợn như vậy? Giờ thì toang rồi.” , Manh mối duy nhất cũng bị đem đi. ”
Tôi đột nhiên phá lên cười.
Hai người ngẩn ra và hỏi tôi đang cười cái gì, tôi nói: “Vị bác sĩ pháp y Tần này thực sự càng già càng hồ đồ rồi. Thực ra tôi chỉ nói vậy nhằm mục đích khiến bác sĩ pháp y Tần nghĩ rằng hai cô gái là nhân chứng quan trọng. Giờ thì ông ta ăn quả lừa rồi!”
“Không quan trọng sao?”
“Ừ. Những gì họ nói trước đây rất khác với kết quả điều tra tại hiện trường của chúng tôi. Rõ ràng là họ đã che giấu điều gì đó, đây có lẽ là một manh mối quan trọng. “Hoàng Tiểu Đào suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Hai người bọn họ đối với vụ án này không quan trọng, thậm chí có thể nói là không cần thiết, bởi vì bọn họ không nhìn thấy chân tướng tại hiện trường vụ án. Cái bọn họ nhìn thấy chỉ là cái mà hung thủ cố tình làm cho bọn họ nhìn thấy. Tìm bọn họ chỉ tổ lãng phí thời gian.” Tôi đáp.
“Vậy tiếp theo cậu tính làm gì?” Hoàng Tiểu Đào hỏi.
“Chúng ta đến ký túc xá của Đặng Siêu.” Tôi nói.
“Mày cũng không phải dạng vừa đâu!” Vương Đại Lực đột nhiên vỗ vai tôi: “Tống Dương, trước giờ ở cùng mày, tao cứ nghĩ đã biết rõ về mày rồi cơ, nhưng qua những chuyện hôm nay, tao cảm thấy mày quả nhiên là cao nhân ẩn thế, làm cho tao có cảm giác với không tới! “
Trán tôi đột nhiên nổi lên một vạch đen, nói:” Thằng này sao hôm nay nói chuyện câu nào câu nấy cứ phảng phất mùi gay thế, không phải là mày thích đực giống lão út rồi đi? “
” Không, không, mày bị điên à? Tao mà giống lão út? Có tao mới không thèm chơi với hắn ấy. Tao trai thẳng trăm phần trăm OK?! ” Vương Đại Lực liên tục xua tay.
“Các cậu đang nói cái gì vậy?” Hoàng Tiểu Đào thở dài: “Có thể là tôi ở trong lực lượng cảnh sát ngây ngốc quá lâu nên không hiểu những từ thông dụng mà các cậu nói.”
“Không có gì, chúng tôi chỉ đang nói về một người bạn cùng phòng” Tôi cười giải thích.
Lão út là một đóa kỳ hoa ở khoa của chúng tôi, là một kẻ bỉ ổi, là một hacker xịn, là một kẻ hèn mọn, nhưng lão út hèn mọn theo một cách khác hẳn, không thích mỹ nữ mà lại thích nam thanh niên đẹp trai khiến cả trường phải nhức đầu lên. Bọn con trai mỗi lần thấy cậu ta đều chạy được bao xa thì chạy.
Trong các cuộc trò chuyện hàng ngày của chúng tôi, lão út luôn trở thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất.
Nói đến lão út, tôi chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Vương Đại Lực: “Giờ tao và Hoàng Tiểu Đào đến ký túc xá của Đặng Siêu. Mày gọi lão út qua đây tao có chuyện cần nhờ.”
“Cái gì?” Phản ứng của Vương Đại Lực giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi: “Tao không đi, chết tao cũng không đi, mày hết việc hay sao lại đi tìm hắn! Mày quên mất lần trước ngủ không đóng cửa bị hắn chụp hình à?”
ĐM thằng đầu đất. Đem khoe cái lịch sử đen tối của mình trước mặt Hoàng Tiểu Đào, hình tượng huy hoàng mà tôi dày công dựng lên dường như sụp đổ trong chốc lát.
Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Tiểu Đào nhìn tôi có chút khác…
“Vô lý, làm gì có chuyện như thế, toàn là chuyện tưởng tượng. Khụ khụ, nói chuyện chính đi, chỉ có lão út mới giúp được thôi. Tìm cậu ta đi.” Nói xong, tôi lấy từ trong túi ra một cái túi đựng vật chứng, trong đó có điện thoại di động của nạn nhân.
Hoàng Tiểu Đào sửng sốt: “Này, cậu đang che giấu chứng cứ!”
“Không có a, lúc nãy khám nghiệm tử thi bận bịu quá, tiện tay bỏ thứ này vào túi. Tôi thề rằng tôi không che giấu chứng cứ, nếu chuyện này liên lụy đến cô, tôi sẽ trả lại cho bác sĩ pháp y Tần ngay. ”Tôi nói.
“Không sao, vật chứng này là do chúng ta phát hiện. Không thể coi là che giấu,không tưởng được cậu cũng ngấm ngầm giở trò, tôi thật sự phải lau mắt mà nhìn rồi!” Hoàng Tiểu Đào đột nhiên nở nụ cười xấu xa.
Tôi vô tội, tôi thật sự không giấu giếm chuyện này, vừa rồi, dưới sự theo dõi của rất nhiều cảnh sát, tôi đang nói chuyện với bác sĩ pháp y Tần, tôi cũng không phải ảo thuật gia. Làm sao tôi có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy cái điện thoại đi được.
Vương Đại Lực vẻ mặt xám xịt hỏi: “Mày cần tìm lão út giúp mày mở khóa điện thoại?”
“Không phải chỉ để mở khóa điện thoại, chiếc điện thoại này chính là của Đặng Siêu, tôi nghĩ có lẽ có một số tập tin bị mã hóa hoặc xóa trong đó. Có lẽ đó sẽ là manh mối quan trọng để giải quyết vụ án. Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất có thể giúp đỡ chính là tên hacker gay vô địch kia. ”Tôi giải thích.
Vương Đại Lực cầm lấy di động, thở dài nói: ” Vì bằng hữu, thôi thì con mẹ nó giúp bằng bất cứ giá nào, bán đi trinh tiết lại có làm sao!”
Góc bổ túc kiến thức: Hải Để Lao – Haidilao – 海底捞 : hệ thống chuỗi nhà hàng lẩu to vcl ở Giản Dương – Tứ Xuyên – Tàu. Đâu đó hơn 500 chi nhánh trên thế giới.