Tam hoàng tử nghe vậy buồn bực trừng thái giám một cái. Hắn quay đầu lại quét mắt nhìn ba cái đệ đệ, không cam lòng mà giơ tay lên, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt Ngũ hoàng tử.
“Chờ đó, ta cùng mấy đệ sớm muộn gì cũng sẽ tỷ thí một trận.”
Lực đạo tay không nhẹ, mặt Ngũ hoàng tử bị tát đến lệch đi, cũng không dám chống lại.
Bây giờ vùng duyên hải cướp biển thành đàn, đại ca Đông Phi nương nương lĩnh binh trấn áp, thắng nhiều trận. Hoàng đế vì thế cũng xem trọng ca ca Đông Phi, có phi tần nào trong cung dám đắc tội mẹ con Đông Phi?
Ngũ hoàng tử đã chín tuổi, cũng thông chút lí lẽ, được mẫu phi nhắc nhở qua, chưa bao giờ dám bất kính đối với Tam hoàng tử.
Lục hoàng tử năm tuổi cùng Thất hoàng tử ba tuổi chưa hiểu chuyện của người lớn. Từ trước đến nay từng bị bắt nạt mấy lần không ai bênh vực, cho nên bọn họ đều rất sợ Tam hoàng tử.
Cũng may Tam hoàng tử đối với mẫu phi còn có mấy phần kính nể. Nghe thấy thông báo, hắn không dám trì hoãn, xuống lời hung ác xong liền quay người đi.
Ba vị tiểu hoàng tử thẳng tắp nhìn Tam hoàng tử rời đi, biểu tình cũng giống nhau, như là sống sót sau tai nạn.
Lục hoàng tử ngừng khóc, thần sắc sững sờ.
Được Tiết Dao nắm tay, Thất hoàng tử đem mặt cọ cọ tay Tiết Dao, không biết là lau nước mắt, hay là không có cảm giác an toàn.
Tuy rằng Tam hoàng tử đi, nhưng trung thần của hắn là Tứ hoàng tử vẫn còn ở tại chỗ cũ.
Tứ hoàng tử vẻ mặt không còn nụ cười khiêu khích như vừa rồi, cau mày nhìn ba đệ đệ.
Hồi lâu, hắn thở dài, đi lên trước, xoa xoa mái tóc mềm mại của Lão Thất, quay đầu buồn bực nhìn về phía Lão Ngũ, thấp giọng trách cứ:
“Ngươi sao cứ muốn dẫn bọn họ rời lớp học đi sân đá cầu này? Không thể đi đến khoảng sân trống bên cạnh ao Hoa Thanh chơi à? Cần phải bị Tam ca trị ngươi mới nhớ lâu!”
Ngũ hoàng tử quẫn bách vuốt má nói:
“Đệ đệ biết rồi. Sau này không tới đây luyện đá cầu nữa.”
Tứ hoàng tử vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu, thúc giục:
“Mau dẫn Lão Lục và Lão Thất đi ăn chút gì, ngủ một giấc. Mới vừa rồi bảo đảm bị dọa, nhanh chóng đi an ủi bọn họ.”
Tiết Dao có chút choáng váng.
Vị Tứ hoàng tử này không phải trong nguyên tác là nhân vật phản diện điển hình à?
Hắn thuận theo, hay là chỉ làm cho Tam hoàng tử xem?
Trong nguyên tác, phần giới thiệu về Tứ hoàng tử không khác biệt pháo hôi lắm, nhắc tới qua loa. Mẹ ruột Tứ hoàng tử là một cung nữ.
Hoàng đế nhiệt huyết dâng trào lâm hạnh cung nữ. Sau khi nàng sinh hạ Tứ hoàng tử, liền được phong làm Quý Nhân, nhưng thân phận vẫn thấp kém.
Đây là nguyên nhân Tứ hoàng tử cần thiết tìm chỗ dựa.
Trong nguyên tác, kết cục của Tứ hoàng tử là bị giam lỏng suốt đời, cắt đứt mọi chu cấp. Hắn phải chịu đói chịu rét. Chỉ có thể dựa vào mẹ đẻ uỷ thác thái giám mỗi tháng đưa một chút tiền sống qua ngày, kết cục rất là bi thảm.
Giờ khắc này Tứ hoàng tử cũng không giống nguyên tác là nhân vật chân chó phản diện. Hắn rất ôn nhu trấn an mấy đệ đệ, cảnh cáo xong, quay người đuổi theo Tam hoàng tử đi Lâm Phù cung.
Lâm Phù cung.
Trong tẩm điện, Đông Phi nằm ở trên ghế quý phi. Nghe cung nữ mật thám nơi khác trở về báo cáo xong, nàng liền hờ hững mở miệng nói:
“Vậy nhãi con Tiết gia chỉ nói như thế? Ngươi chính tai nghe?”
Cung nữ gật đầu trả lời:
“Nương nương yên tâm, Tịch Phi rất tín nhiệm nô tỳ. Nô tỳ thường đi theo nàng. Tiết Dao tổng cộng đến Thanh Khung điện ba chuyến, mỗi lần nô tỳ đều có mặt.”
Đông Phi trầm mặc, bưng chén hớp một ngụm nước trà, trong lòng một mảnh sương mù.
Thằng nhóc Tiết Dao kia đến tột cùng là người của ai? Tâm tư gì?
Đông Phi không cách nào chịu được mình không thể khống chế người. Hơi suy tư, nàng phân phó.
“Ngươi đi báo tin cho Tịch Phi, liền nói nhìn thấy Tiết Dao ra vào Trữ Tú cung, để Tịch Phi nghi ngờ Tiết Dao là người của Hoàng Hậu.”
Nếu như tình hình không rõ, liền thẳng thắn quấy thành hỗn loạn, để không ai tín nhiệm ai. Đây là thủ đoạn Đông Phi quen dùng.
Cung nữ cũng không hỏi nguyên nhân, gật đầu trả lời:
“Dạ.”
“Mau mau về Thanh Khung điện đi.”
Cung nữ kia rời đi. Cung nữ bên ngoài vào thông báo Tam hoàng tử đến. Đông Phi liền đứng dậy đi gặp con trai.
Vừa vào Thiên điện thấy con trai cùng con trai cung nữ sinh vừa nói vừa cười, Đông Phi thay đổi tâm trạng. Vẻ mặt hòa ái chào hai đứa bé, liền dặn dò cung nữ bưng tới bánh ngọt Hoàng thượng ban thưởng.
“Nương nương tìm con?”
Tam hoàng tử thái độ bình tĩnh chào mẫu phi.
“Con lại đi trêu chọc bọn đệ đệ?”
Đông Phi ở trước mặt Tứ hoàng tử không có lạnh lùng xa cách, chỉ là mang theo nụ cười trách cứ con trai.
“Là ai cáo trạng vậy?”
Tam Hoàng tử chau mày:
“Con đang chuẩn bị dạy bọn họ kỹ thuật đá cầu. Huynh đệ thân thiện lắm, ngài liền cho người đến gọi con đi, oan cho con quá!”
Đông Phi liếc mắt, hơi lộ ra vẻ lạnh lùng, hỏi ngược lại:
“Bổn cung nói oan cho con?”
Tam hoàng tử giật mình, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Trong điện yên lặng một hồi.
Cung nữ nhẹ nhàng lặng yên không dám gây một tiếng động đem bánh ngọt đặt trên bàn trà giữa Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.
Hộp đựng cực kỳ tinh xảo. Đồ vật tiến cống đa số khảm ngọc nạm vàng, ngay cả hộp chứa thức ăn cũng không ngoại lệ.
Đông Phi không muốn ở trước mặt người ngoài làm mất mặt con trai, đánh một gậy xong liền cho quả táo đỏ:
“Mau nếm thử bánh này. Tổng cộng có hai hộp, bệ hạ đưa đến chỗ Thái hậu một hộp, hộp này đặc biệt thưởng cho ta. Ta nhịn, đem lộc ăn cho con với Tứ đệ.”
Đông Phi tuy rằng đắc thế, nhưng chẳng hề hung hăng, đối với người có chút địa vị trong cung, nàng chắc chắn sẽ không đắc tội.
Không biết sao con nàng không thích Lão Thất. Theo lý mà nói, nàng cùng mẫu phi Lão Thất không hề hợp, nhưng cũng không phải là như vậy.
Trước sự kiện túi thơm, Tịch Phi xem Đông Phi là tỷ muội, Tiết Dao nhắc nhở mới gia tăng đề phòng. Có thể thấy được năng lực giao tiếp của Đông Phi rất tuyệt vời.
Cả Tứ hoàng tử do cung nữ thấp hèn sinh, Đông Phi cũng chưa bao giờ tỏ ra ghét bỏ. Không giống Hoàng hậu nghiêm cấm đứa con nhà mình cùng Tứ hoàng tử lui tới. Bằng không Tứ hoàng tử đã sớm đi nhờ vả Đại hoàng tử.
Cung nữ vừa muốn mở ra hộp ra, Tam hoàng tử liền giơ tay lên:
“Ta không thấy ngon miệng! Mẫu phi giữ lại lộc ăn đi!”
Đông Phi đối với đứa con cho thể diện mà không cần đúng là không có biện pháp. Nếu nàng có thể sinh một đứa con trai khác, cũng không cần đặt hi vọng tương lai dựa vào đứa ngu xuẩn này.
Mặc dù trong lòng buồn bực, Đông Phi vẫn là vẻ mặt ôn hòa, nói:
“Phụ hoàng con gần đây chê ta càng ngày càng mập, thức ăn này ngọt ta không thể ăn. Con không ăn là bỏ phí thứ tốt.”
Tam hoàng tử trầm mặt, trong lòng bất mãn mẫu phi che chở Lão Thất.
Hắn căm hận Lão Thất nguyên nhân vô cùng đơn giản. Bởi vì Lão Thất có danh tiếng thần đồng, như cục đá vướng chân hắn.
Tam hoàng tử không học tốt, phụ hoàng mẫu phi thường trách cứ hắn không nỗ lực. Hắn lại không vội vã, cảm thấy có nhiều thời gian bù lại.
Mà con hoang ngoại tộc lại có bản lĩnh nghe là không quên.
Hai tháng trước, Hoàng thượng kiểm tra bài mấy vị hoàng tử. Tam hoàng tử gập ghềnh trắc trở không thuộc bài.
Thất hoàng tử nhỏ tuổi ở một bên, vừa chơi đồ chơi, như không có chuyện gì xảy ra, đọc tất cả nội dung bài học của Tam hoàng tử.
Mắc cỡ, Tam hoàng tử muốn tìm khe nứt chui xuống. Hắn hận không thể trực tiếp đem nhãi con béo ị xé ra.
Hắn chịu sỉ nhục, mẫu phi không những không giúp hắn hả giận, trái lại cản trở khắp nơi. Thực sự làm cho hắn buồn bực.
Vì vậy Tam hoàng tử cố ý đối nghịch Đông Phi, đem bánh ngọt quý giá đẩy hướng Tứ đệ, nói:
“Ngươi có lộc ăn cầm ăn đi! Ta không ăn!”
– ———–
Tiểu kịch trường
Tam hoàng tử:
“Lão Thất béo ị kia, ngươi cũng giỏi việc cướp danh tiếng của người khác lắm! Phụ hoàng bắt ta đọc thuộc lòng sách, ngươi chõ miệng vào làm chi!”
Bé mập mạp:
“Gia chỉ là đứa bé ba tuổi mới học vỡ lòng, ngươi có thể đừng nghĩ nhiều như vậy hay không?”