Lâm Hiên đi đến bên thi thể Yến Thiên Hành vui mừng thu lấy chiến lợi phẩm. Lão gia hỏa này là gia chủ một gia tộc, gia thân nhất định khiến hắn không thất vọng.
Lâm Hiên từ trên người của Yến Thiên Hành tìm được một túi trữ vật. Hắn liền đem thần thức truyền vào để xem các thứ bên trong.
Có chín khối tinh thạch hạ phẩm, hai bình Tẩy Tủy Đan còn có thêm một cái ngọc giản chắc là là bản công pháp cướp được từ tay Uông gia, ngoài ra còn có một cái đỉnh lô nho nhỏ.
Thu hoạch thực không tệ!
Chín khối linh thạch đã đủ để hắn bù lại số phù lục đã dùng, công pháp của Uông gia mua chắc chắn sẽ tốt hơn Băng Tâm Quyết. Tẩy Tủy Đan tuy không thiếu nhưng nếu có cũng đỡ bớt thời gian tinh chế. Về phần đỉnh lô thì sau khi lấy ra khỏi túi trữ vật thì tán phát tán ra linh khí kinh người, bên ngoài còn khắc nhưng loại hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
“Ơ, đây là gì?”
Lâm Hiên đột nhiên phát hiện ở trong một góc của túi trữ vật có một cái hộp nhỏ không bắt mắt, vừa rồi hắn sơ ý bỏ qua. Đem mở nắp hộp mở thì thấy một cây dược thảo được đặt trên một mảnh vải gấm.
Cây dược thảo này chắc đã được hái một thời gian nhưng vẫn tươi nguyên, tỏa ra hương khí nhàn nhạt khiến người thư thái. Tuy chưa biết nhận ra nhưng khẳng định là vật trân quý.
Sau khi đóng nắp hộp lại thu tất cả vào trong túi trữ vật, Trên người gã công tử họ Yến thì chỉ có gì, chắc là hắn vừa giao lại tẩy tủy đan cho phụ thân chăng? Lâm Hiên liền kéo thi thể của phụ tử Yến gia lại một chỗ dùng một tấm phù Lưu Sa thuật để đào một cái huyệt nhỏ chôn hai thi thể vào đó. Một lát Lưu Sa Thuật mất tác dụng chỗ này lại biến thành đất bằng.
Vậy là thần không biết quỷ không hay, không ai có thể tưởng tưởng nổi phụ tử Yến gia lại táng thân nơi này.
Sau khi giải quyết xong sự tình Lâm Hiên tìm một chỗ thật kín, lấy ra một viên hạ phẩm tẩy tủy đan nuốt vào đả tọa một chút, cũng may đây là rừng hoang nên hắn mới dám lớn mật ở lại. Khi pháp lực đã hồi phục được một chút hắn liền thi triển Ngự Phong Thuật chạy suốt đêm một mạch hơn hai trăm dặm, cho đến thâm canh bán dạ mới tùy tiện tìm một sơn động nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau lại tiếp tục xuất phát lặng lẽ trở về Phiêu Vân Cốc rồi thẳng về Phế Đan phòng.
“Tiên sư!”
Lúc này đang chính ngọ tiết trời có chút nóng nực, đám Triệu Minh đang nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi bàn tán, thấy Lâm Hiên về liền vùng dậy khom mình hành lễ.
“Ừm, mấy ngày nay có phát sinh sự tình gì không? “
“Dạ, xin tiên sư cứ yên tâm, mọi thứ đều ổn thỏa!”
Đối với sự lanh lợi của chúng đồng tử Lâm Hiên khá hài lòng gật đầu nói: “Ừm, các ngươi tự lo cho mình đi! “
Cấm chế ở bên ngoài gian phòng vẫn hoàn hảo, xem ra trong lúc hắn rời khỏi đã không có ai đến gần cả. Mà thực ra bên trong cũng chẳng có gì bất thường.
Chuyến đi vừa rồi có thể nói là hung hiểm song thu hoạch rất phong phú. Trừ các bảo vật thu được từ lão họ Yên, hắn đã mua được Lăng Vân quyết là công pháp cơ bản cần thiết trước mắt.
Tuy nó chỉ là công pháp sơ cấp nhưng được tiền bối Trúc Cơ kỳ trong môn coi trọng thì nhất định không tầm thường, vậy tốc độ tu luyện ở giai đoạn Linh Động kỳ không những nhanh hơn mà nền tảng cơ sở còn ổn định hơn.
Tu tiên đạo dài không có điểm cuối, Linh Động kỳ là đại cảnh giới thấp nhất nhưng cũng là cơ sở nhất. Nếu cơ sở bất ổn thì sau này tu luyện sẽ gặp nhiều khó khăn và ngược lại.
Sau cuộc chiến với phụ tử Yến gia tuy hắn không thụ thương song khi về đến đây là thân thể hắn uể oải vô cùng. Sau khi tắm rửa giũ sạch bụi đường, Lâm Hiên liền lên giường đi ngủ cho đến sáng sớm hôm sau mới tỉnh dậy. Lúc này toàn thân hắn thể lực sung mãn cùng pháp lực cũng tràn đầy.
Lần xuất môn vừa rồi Lâm Hiên cảm nhận sâu sắc được sự quan trọng của pháp lực. Công bằng mà nói Yến Thiên Hành ngoài thú phù thì không dùng thêm bảo vật gì, lão chỉ bằng tu vị bản thân để chống lại gần trăm tấm phù lục. Về linh khí uy lực tuy phi phàm nhưng hiện hắn mới thao túng được Hồn Kim Tác. Nghĩ đến đây Lâm Hiên lại nhớ đến ngọc giản thu được từ lão họ Yến, hắn vội lấy từ nó từ trong túi trữ vật ra rồi đem thần thức truyền vào.
Oành!
Những hàng văn tự hiện lên khiến Lâm Hiên như bị sét đánh trúng rồi cất lên tiếng cười ha hả. Thật là đi mòn thiết hài tìm không thấy, mà khi gặp được chẳng chút công phu.
Công pháp trung phẩm Linh Khống Thuật!
Hắn đang mơ sao, sự tình lần này cũng quá mức xảo hợp a! Nan đề như vậy mà lại vô tình giải quyết. Tham ngộ một chút thì Lâm Hiên thu hồi thần thức vuốt vuốt ngọc giản. Một lúc lâu hắn cũng bình tâm trở lại, suy tính con đường tu luyện trước mắt.
Linh Khí thì có ba kiện song không có pháp lực duy trì thì cũng không mấy tác dụng. Vì việc cấp bách đầu tiên là phải đề thăng tu vị, khác với tưởng tượng của hắn khi trước, Linh Khống Thuật thì ít nhất phải tiến nhập vào Linh Động hậu kỳ mới có thể tu tập.
Một ưu điểm của Lâm Hiên chính là hay tổng kết kinh nghiệm. Chuyến đi đó đã gây cho hắn xúc cảm, sự bá đạo của các môn phái cùng tu tiên gia tộc tuy khiến đám tán tu bất mãn giận dữ song bọn họ đâu dám nói gì. Hắn càng nhận thức được rằng Tu tiên giới chẳng có gì gọi là đạo lý cả. Ở thế giới cường giả vi tôn này, nắm quyền mới chính là lẽ phải. Không muốn người khinh khi thì phải không ngừng gia tăng thực lực.
Trong thời gian tiếp theo Lâm Hiên tập trung tinh lực tinh chế vài trăm viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan và hai chục viên Tẩy Tủy Đan trung phẩm.
Việc tinh chế hạ phẩm cực kỳ thuận lợi còn trung phẩm thì hơi chậm một chút vì lam sắc tinh hải đã vận dụng đến cực hạn mà cũng chưa thể một lần tinh chế được hai viên trung phẩm. Sở dĩ làm vậy là vì hắn muốn bế quan tu luyện một thời gian. Lần này bất luận thế nào hắn cũng phải tiến vào cảnh giới Linh Động hậu kỳ.
Trong thời gian hắn đang tinh chế đan dược thì Tu Tiên giới của Duyện châu Triệu quốc bắt đầu chấn động. Các gia tộc xung đột không ngừng, mấy đại môn phái tuy chưa động thủ nhưng đã đấu khẩu không ít khiến các tán tu vô cùng bất an.
Châm ngòi chính là việc Lăng Vân Môn phải giải tán do đắc tội với cao thủ Ngưng Đan kỳ. Những môn phái khác thầm cười trên nỗi khổ của kẻ khác. Đầu tiên là việc có thể thu mua được bảo vật ở giao dịch hội sau đó là việc phân chia lại địa bàn.
Song không ngờ kết thúc giao dịch hội lại liên tiếp phát sinh sự việc ngoài ý. Trước tiên là việc đệ tử của Uông gia gia tộc bị tập kích, công pháp cùng bảo vật theo đó mà biến mất.
Yến Thiên Hành tự nhận mình là lão luyện, tâm tư cẩn mật nhưng cũng cũng có sơ suất. Dấu vết lão lưu lại khiến Uông gia đại nộ. Tu tiên gia tộc đứng đầu trong vòng nghìn dặm chung quanh đã bao giờ nếm ăn quả đắng như thế, ba vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ tìm đến cửa nhà Yến gia để đòi mạng.
Nào ngờ đến nơi mới biết phụ tử Yến gia đã thất tung, trong nhà chỉ có tu tiên giả cấp thấp cùng phụ nữ lão ấu. Đám trưởng lão Uông gia tưởng rằng đối phương biết việc bại lộ nên mới bỏ trốn.
Một vị trưởng lão tính tính nóng nảy vô cùng phẫn nộ muốn diệt sạch Yến gia tộc nhưng hai người kia cản được. Đương nhiên bọn họ không phải nhân từ gì mà là không muốn lại dấy thêm một trường phong ba.
Vốn Yến gia có uyên nguyên sâu xa với Hỏa Linh Môn còn Uông gia cũng có giao tình sâu đậm với Phiêu Vân Cốc.
Việc Yến Thiên Hành sát nhân đoạt bảo nếu Uông gia sát diệt lão thì Hỏa Linh Môn cũng không thể quản được. Nếu bọn họ không nói đạo lý thì Phiêu Vân Cốc cũng nhúng tay vào. Nhưng phụ tử Yến Thiên Hành mất tích nếu Uông gia tiêu diệt toàn bộ Yến gia để phát tiết thì Hỏa Linh Môn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vì thế trưởng lão Uông gia để lại lời vấn tội liền chia thành hai đường. Một người trở về thông báo và điều động đệ tử truy tìm tung tích Yến Thiên Hành còn hai người thì ở lại ôm cây đợi thỏ, giám sát chung quanh Yến gia.
Nghe nói gia chủ gây ra đại họa, đám người Yến gia đều kinh sợ tới mức ngây ra như phỗng. Lúc đầu còn nghĩ có sự nhầm lẫn đợi gia chủ về giải thích rõ ràng song theo thời gian trôi qua vẫn không thấy tung tích vì thế Yến gia trở nên nghi ngờ. Bọn họ còn nghĩ ngược lại gia chủ đã trúng độc thủ của Uông gia, đối phương vì muốn giấu giếm sự thật nên vừa ăn cướp vừa la làng, vu oan giá họa cho Yến gia.
Yến gia ấm ức đã cầu xin sự viện thủ từ Hỏa Linh Môn.
Hỏa Linh Môn là môn phái am hiểu nhất là công pháp hỏa thuộc tính. Luận thực lực ở Duyện châu thì chỉ kém Phiêu Vân Cốc một chút.
Chưởng môn tuy chỉ có tu vị Trúc Cơ kỳ nhưng lại có một vị thái thượng trưởng lão Ngưng Đan kỳ. Vị trưởng lão này pháp lực cao cường son vô cùng tham hoa háo sắc. Nhi nữ thứ hai của Yến Thiên Hành lại chính là tiểu thiếp được lão yêu mến.
Có mối quan hệ như thế cộng thêm việc Phiêu Vân Cốc và Hỏa Linh Môn luôn tranh đoạt địa vị bá chủ Duyện châu, bình thường bất mãn ở trong lòng.
Hiện tại Uông gia và Yến gia bên nào cũng cho mình đúng, ân oán đã lan tới Phiêu Vân Cốc và Hỏa Linh Môn.
Mà các môn phái khác trong Duyện châu. Có môn phái giao hảo với Hỏa Linh Môn, có môn phái quan hệ thâm tình với Phiêu Vân Cốc nên đã hình thành hai liên minh giằng co lẫn nhau.
Cũng may khẩu chiến ầm ĩ, nhốn nháo nhưng nhóm tu sĩ cao tầng các đại môn phái đều chưa để xảy xung đột lớn khiến song phương lưỡng bại câu thương.
Song bầu không khí đã căng như cung đã dương tên khiến đám tán tu hoang mang bị cuốn vào trường tranh đấu đại họa lâm đầu.
Về các gia tộc tu tiên lại không cần cố kỵ như vậy, cừu hận lúc trước lợi dụng cơ hội này giải quyết. Hiện tại đã lục tục có vài gia tộc động thủ sống mái với nhau rồi. Tình thế tu tiên giới Duyện châu càng lúc càng loạn.
Home » Story » bách luyện thành tiên » Chương 17: Đấu tâm lẫn đấu lực