‘Gửi Dụ Phồn, thí sinh dự thi nhảy xa của lớp 11 ban 7.’
Hả? Đâu cần viết cụ thể tên ra như thế nhỉ?
Vốn Cao Thạch định nhắc nhở một câu, lại thấy Trần Cảnh Thâm viết rất nghiêm túc, cuối cùng nuốt ngược trở về, tiếp tục xem____
‘Cậu, tựa như một thanh kiếm trên thao trường, một thanh kiếm sáng rực dưới ánh mặt trời.’
Cao Thạch: “?”
Hở? Hình dung vậy được luôn á?
‘Cậu đứng trong dòng người, là một bức phong cảnh xinh đẹp nhất sân trường.’
Cao Thạch: “?”
‘Tiếng còi vang lên, cậu chạy đi như mũi tên rời cung, nhảy lên như con cóc, bay vọt một đường cong giống như cầu vồng, tỏa sáng lấp lánh ngay trước mắt tôi.’
Cao Thạch: “???”
‘Tinh thần phấn đấu của cậu khiến tôi khâm phục, giọt mồ hôi của nỗ lực làm tôi say mê, dù cho kết quả cuối cùng có như thế nào, cậu vẫn là đóa hồng tươi đẹp nhất trong lòng tôi.’
Cao Thạch: “…..?”
Cao Thạch trợn to mắt hết ngẩng đầu rồi cúi đầu, không thể tin nổi thứ này là do Trần Cảnh Thâm với vẻ mặt không cảm xúc viết ra.
‘____Ban 7 lớp 11, Trần Cảnh….’
Cao Thạch chợt hoàn hồn, vừa định bảo học bá ơi thật sự không cần phải kí tên đâu____
“Vèo”, trên tay Trần Cảnh Thâm trống rỗng, giấy bị người ta lấy đi.
Anh ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt đỏ bừng.
Người này bị điên phải không?
Hiệu quả của Red Bull quá tốt, Dụ Phồn cảm thấy mặt mình dần nóng lên.
Tờ giấy đó bị tay cậu siết thành một cục, cậu nói với Cao Thạch: “Trình độ Ngữ Văn của cậu ta thế nào cậu còn không biết hả? Cậu còn bảo cậu ta viết?”
Cao Thành: “1, 110 điểm.”
Tuy rằng không tốt bằng các môn khác, nhưng nếu xách ra xem vẫn được tính ở mức trung bình.
Dụ Phồn không để ý đến cậu ta nữa, cúi đầu lườm người đối diện.
Trần Cảnh Thâm ngồi thấp hơn cậu, lúc này đang ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt nhẹ như mây gió, nhìn vào cực kì thiếu đòn.
Dụ Phồn đang suy tính xem nên nhét tờ giấy rách này vào miệng anh, hay bắt anh nuốt xuống, giọng của Trang Phóng Cầm đã vang lên trước___
“Dụ Phồn, sao em còn ở đây?!” Trang Phóng Cầm liếc nhìn đồng hồ, “Xuống dưới điểm danh nhanh lên! Sắp bắt đầu nhảy xa rồi!”
Cổ họng Dụ Phồn nghẹn một hơi: “Em biết rồi.”
“Biết rồi còn đứng đó? Xuống đi chứ.” Trang Phóng Cầm đứng yên hạ lệnh, “Cao Thạch, em đi với Dụ Phồn đi điểm danh, tránh cho đi được nửa đường em ấy lại bỏ chạy.”
“….”
Cao Thạch cảm thấy mình đúng là xui xẻo.
Cậu ta thấy Dụ Phồn vẫn đứng yên không nhúc nhích, đang do dự nên mở lời giục thế nào, cậu đã nhấc chân đi xuống dưới.
Lúc đi ngang qua Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn dùng mũi chân đá cặp Trần Cảnh Thâm, lạnh giọng cảnh cáo: “Không cho viết mấy cái bản thảo phát thanh rách này nữa.”
Trần Cảnh Thâm bình tĩnh vân vê thân bút, vừa định nói gì đó, cậu đã vội vàng bước xuống bậc thanh, chỉ để lại một câu vừa nhỏ vừa nhanh: “….Cũng không cho lật lại vòng bạn bè của tôi.”
–
Dụ Phồn đang xếp hàng điểm danh, Cao Thạch bên cạnh bỗng nhiên nhích lại gần cậu.
“Dụ Phồn, nhóm bọn mình bị chia hơi xui, ai cũng thân cao chân dài, có cả một học sinh thể dục nữa, có khi lại không qua được,” Cao Thạch vỗ vai cậu, “Nhưng mà không sao, có tham gia là được, cậu không cần áp lực quá, cố gắng hết sức là tốt rồi.”
Người thân cao nhất chân cũng dài nhất trong nhóm – Dụ Phồn: “.”
Cậu hơi vặn mình: “Sao cậu còn chưa đi nữa?”
“À, không vội, tôi cổ vũ cho cậu xong rồi đi.” Cao Thạch bật cười, “Với lại trước đây cậu chưa từng tham gia đại hội thể thao, tôi sợ cậu nhảy xong lại quên đi ghi tên.”
Còn phải ghi tên nữa à?
Dụ Phồn nói: “Tùy cậu.”
Tiếng loa phát thanh cổ vũ chạy 3000 mét vang lên, Cao Thạch nhìn sang hàng thi đấu 3000 mét nam, nghĩ bụng đợi nhìn chằm chằm Dụ Phồn nhảy xa xong phải chạy đi đưa nước cho bạn học thi đấu 3000 mét mới được.
Áo cậu ta bỗng nhiên bị người ta nắm lại.
“Từ đã,” Dụ Phồn nhíu mày, “Năm ngoái tôi không tham gia đại hội thể thao.”
Cao Thạch giật nảy mình: “Ơ? Phải, đúng thế.”
Dụ Phồn nhìn chăm chú cậu ta nhớ lại: “Đến cả sân thể dục tôi cũng không đến.”
Thôi xong, Dụ Phồn sẽ không cho là mình đang trách cậu ấy trước đây không tới tham gia đại hội thể thao chứ?
Cao Thạch: “Phải, nhưng mà tôi biết chắc chắn là cậu bận gì đó….”
Tim cậu ta vừa treo lại, lại thấy áo được buông lỏng ra, Dụ Phồn buông cậu ta ra, im lặng quay người đi.
Cao Thạch hít sâu một hơi, không dám nói thêm gì nữa.
Mãi cho đến khi Dụ Phồn ký tên điểm danh, Cao Thạch mới dám len lén liếc nhìn cậu một cái.
Vẻ mặt Dụ Phồn rất âm u, cực kì âm u, mí mắt dùng sức kéo căng, lạnh lùng đến mức sợ chết đi được.
Lúc trước Trần Cảnh Thâm nói thế nào?
Từ lớp 10 đã bắt đầu chú ý đến cậu.
Lúc ở đại hội thể thao, còn xem hết các hạng mục cậu thi đấu.
Đại hội thể thao năm lớp 10 cậu trèo tường ra ngoài chơi net, Trần Cảnh Thâm xem hạng mục gì của cậu? Thi đấu thể thao điện tử hả?
Mẹ nó, Trần Cảnh Thâm chơi cậu rồi.
Cao Thạch đứng chờ bên cạnh, thí sinh của các lớp khác ai cũng có người cổ vũ trợ oai, người lớp mình không thể mất thể diện được.
Đến phiên Dụ Phồn, Cao Thạch vừa định há miệng, nam sinh đã nhanh chóng cất bước lấy đà, nhảy lên cao, bóng hình vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp trên không trung____
Bỗng nhiên Cao Thạch nghĩ, thật ra bản thảo vừa nãy Trần Cảnh Thâm viết cũng không phải không dùng được.
Ghi tên thành tích xong, Cao Thạch vẫn thấy chưa phản ứng lại được.
Miệng cậu ta há ra một hồi lâu, đờ đẫn hỏi: “Dụ Phồn, cậu đứng thứ hai hả? Chỉ thua học sinh thể dục đó một ít thôi hả?”
“Quá đỉnh, trước đây cậu từng luyện rồi hay sao? Tôi còn tưởng cậu….”
“Giáo viên thi đấu lúc nào?” Dụ Phồn ngắt lời cậu ta.
Đại hội thể thao trường cậu cũng có hạng mục của giáo viên, nhưng mà không nhiều lắm, cũng không đưa vào điểm của lớp.
Cao Thạch: “Hình như 11 giờ có một trận chạy tiếp sức, sao thế?”
Chẳng sao trăng gì cả.
Chọn thời gian đánh người.
Trên đường trở về, Dụ Phồn chỉ luôn nghĩ nên đánh Trần Cảnh Thâm làm sao.
Mặt đi, mắt thiếu đòn nhất.
Trần Cảnh Thâm sẽ nói gì để xin tha?
Không thể tưởng tượng được.
Trần Cảnh Thâm có khóc không.
Khóc đi, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa là tốt nhất. Sau đó cậu sẽ chụp ảnh lại, gắn tấm ảnh vào lá thư tình, cùng dán lên bảng thông báo của trường___
Dụ Phồn không biểu cảm đi ra ngoài đường băng chạy, trong lòng đã đánh Trần Cảnh Thâm 10 trận. Lúc đi ngang qua một điểm trọng tài nào đó, cánh tay cậu bỗng nhiên bị người ta nắm lại, kéo vào trong đám người đang vây xem bên cạnh.
Cậu quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Chương Nhàn Tịnh.
Chương Nhàn Tịnh sửng sốt: “Á____Sao vẻ mặt cậu dữ thế? Nhảy không tốt hả?”
“Sao có thể?” Dụ Phồn nói, “Bỏ tay ra.”
Chương Nhàn Tịnh không buông: “Cậu đi đâu đấy?”
“Về.”
“Đừng mà, ở đây cổ vũ cho bạn học đã.”
Bước chân Dụ Phồn hơi khựng lại, một lúc sau mới nhớ ra bây giờ là chạy 3000 mét nam.
“Vòng thứ bao nhiêu rồi?” Cậu đứng lại, hỏi.
Chương Nhàn Tịnh nói: “Sắp tới vòng thứ 7, chạy gần xong rồi.”
Dụ Phồn ừ một tiếng, lướt mắt nhìn mấy bóng người đang chạy sống dở chết dở phía sau một vòng, không tìm thấy người đâu.
“Vương Lộ An đâu?”
“Cậu ta hở,” Chương Nhàn Tịnh cười mỉa mai, “Đang ngồi xổm trên lầu dạy học ấy.”
“?”
“Tên ngốc đó ăn nhiều thứ quá, gần đến giờ điểm danh thì gào đau bụng, chạy đi vệ sinh….Không có ở đây, học bá đang gánh giúp cậu ta.”
Dụ Phồn ngơ ra mấy giây, mới nặn ra một câu: “Cậu nói là ai?”
“Học bá á, Trần Cảnh Thâm.” Chương Nhàn Tịnh hất cằm, “Kìa, ở đó đó.”
Dụ Phồn nhìn qua theo.
Vóc người Trần Cảnh Thâm cao gầy, cả người mặc đồng phục, tự dưng chen trong đám người mặc quần áo thể thao.
Người chạy 400 mét đã thở hồng hộc thế mà cũng tới tham gia hạng mục 3000 mét??
Dụ Phồn: “Cậu ta chạy chậm 1 vòng à?”
“Sao thế được?” Chương Nhàn Tịnh trợn mắt liếc cậu, “Học bá thâm tàng bất lộ, đang tranh vào top 3 với ba học sinh thể dục đó.”
“??”
Dụ Phồn còn chưa phản ứng lại được, Chương Nhàn Tịnh đã gào chung với mấy học sinh cùng lớp bên cạnh: “Tiến lên tiến lên tiếng lên! Tiến lên ngay đi! Nhanh lên! Hô nữa đi!”
“Học bá cố lên!”
“Tiến lên đi học bá! Tiến lên!!”
“Học bá lên điiiiiiiii! Vượt qua mắt nhỏ phía trước đi!!!” Chương Nhàn Tịnh hô to.
Trong tiếng ồn ào của mọi người, Dụ Phồn ngạc nhiên nhìn Trần Cảnh Thâm thêm sức, tăng tốc độ, sau đó trở thành người thứ hai vượt qua vạch đích chạy 3000 mét.
Lúc tăng tốc cuối cùng hơi nhanh, Trần Cảnh Thâm chạy chậm thêm vài bước mới dừng lại.
Anh đững rất vững vàng, sau khi dừng lại hơi khom lưng, nghiêng mặt qua, như đang chờ trọng tài bên cạnh báo thành tích.
Trần Cảnh Thâm hơi đổ mồ hôi, bộ đồng phục trên người chịu đủ tàn phá trong quá trình chạy, cả người rối tung cả lên, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngay ngắn thường ngày.
Nhưng vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, gương mặt đẹp đẽ đó kéo căng, khiến cho mấy nam sinh mệt như chó bên cạnh trông hết sức nhếch nhác.
Trọng tài nói một con số với anh, Trần Cảnh Thâm gật ầu, sau đó giống như tất cả những nam sinh khác, vén vạt áo lên lau mồ hôi dưới cằm mình.
Vòng eo căng chặt thoáng lộ ra.
____”Áaaaaa! Hạng hai! Thế nào? Ghi thành tích xong chưa? Tôi đến đưa nước được rồi phải không?”
Tiếng gào chói tai của Chương Nhàn Tịnh kéo Dụ Phồn hoàn hồn lại.
Hiển nhiên Trần Cảnh Thâm cũng nghe thấy tiếng động bên cạnh, ngẩng đầu liếc nhìn cậu.
Tim Dụ Phồn nhảy dựng, lập tức rời mắt đi: “Tôi về đây.”
Đánh với người vừa chạy 3000 mét xong, có thắng cũng là thắng không vẻ vang.
Chờ đi, mai đánh cậu sau.
Nhưng mà sao lại thấy cái người này chẳng mệt tí nào thế? Thậm chí còn lấy được cả hạng hai trong số nhiều học sinh thể dục như vầy.
Chẳng lẽ chạy cự li dài giỏi hơn chạy nhanh hả?
Chống chịu không ngã xuống cũng là vì làm màu? Thôi bỏ đi, với cái thể trạng đấy, có khi không quá hai phút nữa là nằm tiếp đất ngay____
Cánh tay bị nắm lấy từ sau, Dụ Phồn còn chưa kịp phản ứng đã bị ép quay người lại.
Đối diện với đôi mắt đen thẳm của Trần Cảnh Thâm, Dụ Phồn hơi sững sờ: “Mẹ nó cậu____”
Thân thể Trần Cảnh Thâm hơi lung lay, nhích thẳng về phía người cậu.
Dụ Phồn sửng sốt, vô thức duỗi tay ra đỡ lấy người.
Cậu bị người có vóc dáng còn cao hơn cả bản thân ngã lên trên, đầu gục lên bả vai, thậm chí cậu còn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ cơ thể Trần Cảnh Thâm.
“Xin lỗi cậu.” Hơi thở của người bên trên ấm nóng, dùng giọng nói yếu ớt như sắp choáng đến nơi, ghé vào bên tai cậu nói, “Tôi không đứng vững được.”