Ánh mắt Liêm Chung vừa nhìn hình nộm, lâu lâu lén nhìn phía cây Hãm Long Côn đang nằm trên mặt đất kia. Trong đầu nảy ra một vài suy nghĩ táo tợn, lấy mũi chân từ từ đưa xuống đất với mục đích bới đất lên bắn thẳng về phía Nguyên Lâm.
Lúc này Lang Bát thấy vậy hét lên:
_ Nguyên ca cầm lấy cây côn, hắn ta cần thứ đó để khôi phục cánh tay.
Nghe vậy cả hai thần sắc đại biến, Nguyên Lâm nhanh chóng quay người nhặt cây côn gần đó lên để sát bên người, đồng thời một lần nữa hướng hình nhân giơ ra đằng trước toan hành động bóp nát.
Tên đầu trọc Liêm Chung lúc này bỗng nhiên dừng lại hành động, điều ở đây khiến hắn ta ngoắc mồm cứng lưỡi là tại sao cậu nhóc Lang Bát bên kia lại biết được bí mật khác của cây côn này.
Rõ ràng đây là một trong những cơ mật hàng đầu không phải ai cũng biết được. Vì những người năm đó hầu hết không còn ai sống sót. Theo như trong một lần nhiều năm về trước, tại trận đại chiến kinh thiên. Hắn ta lúc đó do chẳng bị ảnh hưởng gì đến lợi ích, nên cũng vì thế mà không bán mạng tham gia đại chiến.
Nhưng với bản tính tò mò, cộng với suy nghĩ rằng: “Trận chiến lớn thế này chắc là bên trong sẽ có rất nhiều cao thủ vong mạng, nếu hắn lọt vào được. Âm thầm ngồi một bên, thì kiểu gì cũng sẽ kiếm được vô số pháp bảo, pháp khí”.
Ngoài ra, hắn cũng muốn biết được bên trong rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Vậy là đành dùng số lượng lớn tiền tài mua được một viên Đoạn Tức Châu. Trong ngày đầu tiên đi qua vùng phụ cận, đúng y như lời hắn đã suy đoán. Thi thể của các đại cao thủ xếp chất đầy đồng, hắn cũng vì vậy mà kiếm lợi không ít.
Tài sản bằng số tích góp của hàng ngàn người trong mấy trăm năm. Liên tục như vậy trong nhiều ngày liền, đến khi đã cảm thấy thỏa mãn với con số mình đã thu nhặt được.
Cuối cùng trong lúc khăn gói định ra về mà hưởng thành quả liều mạng mấy ngày qua. Thì vô tình suýt chút nữa giáp mặt với hai tu luyện giả có cảnh giới khá cao so với hắn. Một người bị thương cực kỳ nghiêm trọng nhưng có vẻ vẫn không nguy hiểm đến tính mạng, người còn lại thì còn có chút khả quan hơn.
Lúc này Liêm Chung cẩn thận rót công lực vào bên trong Đoạn Tức Châu đến cực hạn. Rồi ngồi một góc xem xem rốt cuộc là hai tên cao thủ kia sẽ làm những gì. Ngồi im một hồi, người bị thương nghiêm trọng hơn lúc này mới lên giọng:
_ Đó là vật cực kỳ trân quý mà tên Ma Thần kia dùng để bảo mạng. Nghe nói trong lúc chân nguyên không còn, dùng mạng người để thí luyện, vật đó sẽ giúp cải tử hoàn sinh tôi luyện cơ thể. Nếu đệ cướp về được, vị trí Quan Chủ ta sẽ không ngại ngần mà nhường lại cho đệ.
Lúc này tên còn lại kia không nói không rằng, nhẹ nhàng rút trong túi ra một thanh kiếm ngắn chừng 3 gang, không nhanh không chậm cắt ngọt luôn cái đầu của tên bị trọng thương nặng hơn.
Sau cùng hừm nhẹ một tiếng mà nói thầm:
_ Ta là huynh đệ từ nhỏ rồi, huynh cũng đâu phải không hiểu bản tính của ta, nghĩ ta ngu đến mức tự nhiên giao nộp vật đó cho huynh sao? Còn về cái chức quan chủ á, huynh không tồn tại thì nghiễm nhiên là ta lên nắm quyền rồi.
Nói xong hắn ta nhìn xác chết trước mắt mà cười lên khì khì ánh mắt phát quang đỏ như máu, tiếp đó liếm nhẹ giọt máu còn dính lại bên trên thanh đoản đao rồi nuốt xuống ừng ực mở giọng:
_ Các hạ xem cũng đủ rồi nhỉ? Xem đủ rồi thì bước ra. Còn về mạng sống thì cũng nên để lại rồi.
Liêm Chung lúc này ngồi một góc kín đáo đôi mắt mở to, sau lưng đổ mồ hôi lạnh. Hắn vậy mà lại vô tình nhìn thấy cảnh không đáng nhìn thấy, huynh đệ đồng môn ruột thịt ám toán lẫn nhau. Lần này thì hắn chết không gì phải bàn cãi rồi.
_ Sao, vẫn chưa tự giác bước ra hả, hay để ta tự thân lôi ngươi ra ngoài.
Bên kia tên sát nhân không kiên nhẫn được tiếp tục lên giọng đe doạ. Liêm Chung thần sắc bạt vía, vội vàng phi ra ngoài không nói không rằng quỳ xuống dập đầu lia lịa, ngay cả khuôn mặt bộ dạng của Bí Ẩn Nhân ra sao cũng chẳng kịp nhìn. Miệng luôn mồm cầu xin, đủ mọi lời nói được hắn tuôn ra không ngớt.
Hắn tin tưởng tuyệt đối là Đoạn Tức Châu vẫn sẽ có tác dụng che giấu. Tuyệt nhiên đối thủ trước mắt hắn thì lại ở một thế giới khác rồi, đoạn tức châu cũng vì vậy mà bị cường hành xóa bỏ cảm nhận được, đủ biết đối phương mạnh đến mức nào.
Sau một hồi thì bí ẩn nhân đó chẳng nói câu nào chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Liêm Chung chằm chằm. Tiếp đó hắn ta lôi trong túi ra một hình nhân. Rồi xoè bàn tay nhanh thoăn thoắt dùng một chưởng đánh trên hình nhân, thuận tay đẩy một cái thật mạnh điều khiển hình nhân gắn lên người Liêm Chung một vết bớt màu đỏ.
Có cọ thế nào cũng không phai vết đi được, sau một hồi Liêm Chung vội vàng sờ soạng trên người. Thấy bản thân toàn vẹn tứ chi còn nguyên, không bị thiếu sót bộ phận nào thì tiếp tục dập đầu đa tạ rối rít.
Nhưng hắn lại không hề biết được đây mới chỉ là giai đoạn đầu tiên trong chuỗi những ngày sống không bằng chết của hắn. Bí ẩn nhân mở lời dặn dò:
_ Ta không giết ngươi bởi trong ngươi có sự tồn tại ấn ký đồng đạo của ta. Nhưng ta cũng sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như vậy được, đây là thủ pháp nô dịch cường hành. Ngươi hãy mang con rối này đi về hướng Đông, làm trâu làm ngựa cho hậu nhân của ta có tên là Thiết Chưởng Bưu, đến đó đưa vật này cùng hình nộm ra người đó sẽ tự hiểu.
Nói xong thì hắn tiện tay bẻ lấy một cành cây bên cạnh rồi đưa cho Liêm Chung. Lúc này tên Liêm Chung hiện một vài suy nghĩ trong đầu, không biết đối phương làm cách nào mà lại hạ được Nô Dịch trong khi hắn ta không hề đồng ý. Tiếp đó thì vài suy nghĩ chạy trốn liên tục mà hiện ra.
Nhưng sau khi thấy sắc mặt đó, bí ẩn nhân kia nói tiếp:
_ Ngươi có thể chạy, nhưng cùng trời cuối biển cũng không thoát được đâu. Nội trong ba tháng nếu không đến bên đó, ngươi sẽ tự động hộc máu mà chết. Nên tốt nhất là hãy ngoan ngoãn nghe lời.
Nói xong thì bí ẩn nhân đó đột nhiên biến mất không lấy một dấu vết, dạng như dịch chuyển tức thời vậy làm cho Liêm Chung sắc mặt tái nhợt đến nửa ngày mới trấn tĩnh lại.