“A…..a…..a…….a….ưm……ha….a….a……”
Trong phòng là tiếng rên rỉ liên miên hòa với tiếng vang của da thịt khi va chạm vào nhau thật dâm mỹ, tình triền lưu luyến, bên ngoài cửa lại là một đám lông xù nôn nóng đã bắt đầu đẩy cửa, cào cửa, gõ cửa phát tiết.
“Đại ca mở cửa!”
“Đại ca ngươi lại làm chuyện xấu!”
“Gian trá! Thế mà lại phong ấn cửa!”
“Lũ nhóc con các ngươi này, sao lại ồn ào vậy?”
Lão Ngũ ngáp dài phe phẩy quạt nhìn thấy đám đệ đệ muội muội tụ tập làm ầm lên trước cửa, thuận miệng hỏi.
“Đại ca không cho đại tẩu xuống giường, đại ca xấu xa, cướp đại tẩu của chúng ta! Chúng ta muốn được vuốt lông!” Lũ lông xù phồng má, đã xù lông lại còn tức đến phồng má trông cực giống một đống lông hình cầu.
“Hả?” Lão Ngũ bấm ngón tay tính tính, công hiệu dược của Tam ca thật không tầm thường, xuân dược bình thường có thể có tác dụng nhiều ngày như vậy sao?
“Oa oa oa ta muốn được vuốt lông ~” mấy đứa nhỏ kia không nghe lời mà khóc nháo liên hồi, càng diễn càng có xu hướng muốn chơi xấu.
“Ặc…..bất quá cũng chỉ là vuốt lông thôi mà, cũng đâu phải là lũ khỉ phải nhờ người khác bắt rận cho, nhịn vài ngày nữa lại tới đi!”
“Một ngày không được đại tẩu sờ sờ, ta liền cảm thấy không thoải mái!” muội muội nhị thập cửu hào sảng nói.
(hào sảng: thanh thoát, rộng rãi, không gò bó.)
“Ta…….ta muốn đại tẩu…..sờ sờ cầu thịt cho ta…..” đệ đệ bát thập nhị vẻ mặt thẹn thùng giơ cái chân béo múp lên.
“……Được rồi! Ngũ ca giúp các ngươi gọi cửa.”
Lão Ngũ gấp quạt lại, thò tay gõ“rầm rầm” hai cái, đợi một lúc lâu sau, bên trong không hề có động tĩnh gì, ít nhất không có ai nghe thấy có bất kì tiếng động gì. Nhún vai, “xoạt” một cái xòe quạt ra, lão Ngũ vừa phe phẩy vừa bất đắc dĩ tỏ vẻ “đại ca đang bận, không nghe thấy, trừ phi là đẩy sập cửa.”
“Vài đứa nghe thấy “đẩy sập cửa”, liền húc cái đầu xù lông lên cánh cửa, cánh cửa có phong ấn vững chắc không mảy may lung lay.
“Ngũ ca ca, ngươi lợi hại hơn chúng ta, giúp chúng ta phá thuật pháp trên cái cửa này đi!”
“Mệt chết lên được, ta mặc kệ.” Vẻ mặt lão Ngũ khinh thường.
“TvT”
Lão Ngũ trêu chọc bọn đệ đệ muội muội một phen, thỏa mãn tính cách biến thái của mình xong, mới lại lên tiếng.
“Được rồi! Ta viện binh cho các ngươi đẩy cửa. Ngưu Ngưu ~” Lão Ngũ vừa gọi một tiếng, Ngưu thúc – người không bao giờ rời quá xa lão Ngũ đã chạy nhanh tới.
“Tiểu tổ tông của ta, lần này lại muốn nghịch ngợm gì vậy?”
“Ngưu Ngưu, đến phá cửa đi, phải là dùng hình dạng ngưu húc cửa đấy!”
“…….” Ngưu thúc lộ vẻ mặt khó xử.
“Phu quân ~ chỉ là húc cửa một cái thôi mà! Ta gõ cửa nãy giờ đau tay quá!” Tuy rằng mới chỉ gõ nhẹ có hai cái mà thôi, lão Ngũ nói cứ như hắn đã dùng rất nhiều sức.
“…….Ai…..”
Tuy rằng Ngưu thúc cũng đã nhìn Kỳ Mặc lớn lên, nhưng trong lòng Ngưu thúc đương nhiên là hướng về lão Ngũ nhiều hơn, một luồng sáng trắng hiện lên, Ngưu thúc hóa thành một con ngưu thô to hùng dũng, đôi sừng trên đầu vô cùng đồ sộ, ra sức húc vào cánh cửa, cánh cửa cho dù có thêm cả phong ấn cũng đổ sụp xuống.
Trên giường lớn, sau màn che là hai thân ảnh mơ hồ, bị quấy rầy tới mức này rồi, Kỳ Mặc cũng chỉ có thể ngừng hoan ái, đắp chăn lên cơ thể trần trụi của Thương Huyền, bản thân thì nhanh chóng mặc quần áo vào, nhanh nhẹn nhảy xuống giường.
“Các ngươi đúng thật là…..”
“Đại tẩu đại tẩu ~ đại tẩu vuốt lông ~”
“Đại tẩu ta muốn ôm ôm một cái ~”
Lũ hồ ly nhỏ vô cùng cao hứng chạy vọt vào trong phòng, đột nhiên khựng lại trước giường vài thước, khịt khịt mũi, ngửi đông ngửi tây trong phòng, đợi đến khi Thương Huyền vén màn che, thò mặt ra, lũ tiểu gia hỏa đột nhiên không còn hưng phấn nữa, ngược lại còn cảm thấy hắn thật xa lạ, thậm chí vẻ mặt còn có vài phần kinh hoảng, chen chúc nhau không dám lại gần.
“Các ngươi làm sao vậy? Không phải trăm phương nghìn kế quấy rầy chuyện tốt của đại ca các ngươi chỉ để làm nũng với đại tẩu các ngươi thôi sao? Sao bây giờ vào phòng rồi lại không dám lại gần?” Kỳ Mặc khoanh tay, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Đại tẩu……đại tẩu lạ quá….”
“Đại tẩu có phải bị sinh bệnh rồi không….”
“Oa oa oa……ta muốn đại tẩu ôn nhu như trước kia cơ….. oa oa oa…..”
Lão Ngũ không nhìn ra có điểm nào kì quái, ngược lại lại phát hiện ra điểm bất thường trên người đại ca nhà mình.
“Đại ca, sắc mặt ngươi kém quá, không phải là bị thứ gì kì quái hút sạch tinh khí chứ? Ha ha sắc mặt vừa xanh, vừa trắng, thật giống quỷ!”
Kỳ Mặc giận tái mặt trừng mắt nhìn hắn một cái, đợi Thương Huyền bước vào gian trong đi tắm, mới nhỏ giọng giải thích cho lão Ngũ.
“Ngươi không nhìn lầm, ta đúng thật là đã truyền tinh khí và linh lực cho Tiểu Huyền.”
“Các ngươi không phải là song tu hay sao? Sao lại chỉ tu có một bên?”
“Dựa vào công lực của ta, song tu cũng không có ích gì mấy. Ta sửa lại điển tịch, Tiểu Huyền trên thực tế đã học xong thuật chuyển hóa Ngũ Hành, tu vi của hắn quá ít ỏi, ta không muốn chiếm tiện nghi của hắn, mà chỉ tăng công lực lên cho hắn thôi.”
“Vậy nên ngươi liền ỷ vào bản thân có tu vi cao thâm, mấy ngày nay liều mạng cung cấp tinh khí và linh lực của mình cho đại tẩu?” Vẻ mặt lão Ngũ khó có lúc lại trở nên nghiêm túc.
“Bình thường ta vẫn luôn tiết chế, bất quá mấy ngày gần đây Tiểu Huyền trúng mị độc của Tam ca các ngươi, phát tác xong mãnh liệt hơn bình thường rất nhiều, ta chỉ đành cố gắng thỏa mãn hắn. Bất quá ngươi yên tâm, chuyện này đối với đại ca ta đây mà nói, là một chuyện thật hạnh phúc, ha ha ha.”
Lũ lông xù nhốn nháo xong liền bỏ về, tôi tớ Kỳ phu rất nhanh đã sửa xong cửa, không hề làm ảnh hưởng tới cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Kỳ Mặc và Thương Huyền. Bất quá lão Tam, hắn có từng hảo tâm bao giờ?