Minh Phong giật mình, kéo tay về khéo léo che lại. Hiểu ý tại sao Hòa An lại hỏi như vậy.
“À, là trước đó. Bây giờ thì anh độc thân.”
Hòa An mỉm cười không biết nói gì thêm. Lúc chia tay đại khái anh cũng đã nghĩ đến chuyện anh ta rồi cũng sẽ kết hôn với cô gái đó. Chỉ có điều Hòa An không đoán được là anh ta sẽ kết hôn rồi lại ly hôn.
Thấy Hòa An im lặng, Minh Phong nói tiếp.
“Đó là một quyết định sai lầm mà tới thời điểm hiện tại anh vẫn cảm thấy có lỗi với bản thân và cô gái đó.. Anh không thể làm chuyện đó với bất kỳ một cô gái nào khác cả.. chỉ có thể với mỗi em..”
Hòa An nhấp một muỗng cacao rồi nhăn mặt.
“Em không nhớ là mình có muốn thêm sữa vào cacao”
“Cacao rất đắng, em uống nóng mà nếu chỉ có cacao thì rất khó uống.”
“Nhưng nếu em không muốn mà cứ ép bỏ thêm vào thì càng không thích hơn.” Hòa An dùng ánh mắt chứa đầy dụng ý chầm chậm nói ra câu nói này khiến Minh Phong cảm thấy bản thân không còn một hy vọng nữa.
“Anh biết anh đã trở nên tồi tệ trong mắt em, nhưng anh không thể nào thay đổi được quá khứ.”
“Và hiện tại anh cũng không thể thay đổi được gì cả.” Hòa An vẫn rất bình tĩnh đáp lại.
Đối diện Hòa An thản nhiên bao nhiêu thì Minh Phong cảm thấy lòng rối loạn bấy nhiêu.
“Anh không hề trông mong chúng ta quay lại được như trước kia nhưng mà.. anh thực sự mong em vẫn coi anh như một người bạn. Hơn hai năm nay anh chưa bao giờ thôi trách bản thân vì đã trở nên tồi tệ trong mắt em như vậy. Hôm nay đối diện với em, nhìn thấy em càng ngày càng tốt hơn anh thực sự không kìm nổi lòng mình..”
Hòa An không trả lời mà chăm chú nhìn vào mắt Minh Phong. Anh ta vẫn nói tiếp.
“Anh biết mình nói lúc này điều này là không thích hợp..
Nhưng Hòa An..
Anh xin lỗi.. Anh thực sự.. rất nhớ em..”
Hai từ nhớ em được nói ra thì Minh Phong cũng đã khóc. Ngày chia tay anh không khóc. Nhưng hôm nay anh ta thực sự đã rơi nước mắt trước mặt Hòa An. Ở vị trí đối diện là Hòa An đang rất bất ngờ chứng kiến cảnh tượng mà anh không dự đoán được sẽ xảy ra khi đồng ý đến đây. Bỗng nhiên anh đưa tay tới nắm chặt tay người đàn ông đối diện điềm tĩnh nói..
“Em sẽ cảm thấy mình vô cùng có lỗi khi anh cứ thế này. Nhưng em hy vọng chúng ta sẽ là những kỷ niệm thật đẹp với nhau chứ không phải nổi đau dày xé. Em và anh chính là hai đường đường thẳng cắt nhau. Đã đi qua nhau rồi sẽ không bao giờ cắt lại nhau lần nữa.”
Hòa An nhìn Tuấn Khải đang im lặng lắng nghe mới yên tâm nói tiếp.
“Chúng ta sẽ vẫn có thể làm bạn nếu anh tin nó là bạn không hơn-không kém. Và việc em có đối tượng là thật, không phải vì trốn tránh anh mà nói. Em luôn nghiêm túc trong từng câu nói của bản thân.”
“Anh thực sự xin lỗi..”
Minh Phong không thể nói gì thêm nữa. Đã đi quá xa để có thể trở lại..
Hai người họ ngồi cạnh nhau là vậy nhưng đều lựa chọn im lặng. Tầm nữa giờ sau Hòa An ra về. Trời bắt đầu đổ mưa phùn, ông trời đúng biết cách làm người buồn trở nên buồn thêm..