“Thái hậu!” Một bóngngười đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt thái hậu, là ThiênLục! Mặt nàng ta trắng nhợt, gấp gáp nói: “Xin Thái hậu bớtgiận! Cố đại nhân là công thần của tiên triều, chuyện này vẫnxin Thái hậu hạ thủ lưu tình!”
“Thiên Lục!” Thiên Phi trợn mắt nhìn nàng ta với vẻ không thể nào tin được, vội đi tớikéo tay Thiên Lục, nhưng nàng ta kiên quyết không chịu đứng dậy.
Mọi người sửng sốt, Diêu Phi tủm tỉm cười khi xem màn kịch này.Thái hậu đưa mắt liếc nhìn nữ tử dưới chân mình, mỉa mai:“Tích tần muốn làm gì đây? Người khác không biết còn cho rằngngười tư thông với Cố thị vệ thực ra chính là Tích tần ngươiđó!”
“Thái hậu!” Thiên Phi sợ tới nỗi mặt biến sắc, tỷta không ngờ Thiên Lục sẽ đột nhiên chạy ra rước họa vào thân.
Sắc mặt Cố Khanh Hằng thay đổi, huynh ấy trầm giọng nói: “Chuyệnnày không liên quan tới Tích tần tiểu chủ, xin Thái hậu minhxét!”
Thiên Lục cắn môi, mãi sau mới nói: “Thần thiếp và Cố thị vệ hoàn toàn trong sáng. Nhưng nói cho cùng thì dothần thiếp truyền ra, hôm nay đã chết một người, thần thiếpcảm thấy vô cùng có lỗi, khẩn xin Thái hậu tha mạng cho Cốthị vệ!”
Thái hậu lạnh lùng nhìn hai người phía dưới,suy xét. Cố Địch Vân là đại học sĩ, đứng đầu nội các, bàkhông thể không cân nhắc tới quan hệ này. Có điều, nếu Cố Khanh Hằng đã thừa nhận mình có tư tình với cung tỳ, thái hậu làngười đứng đầu hậu cung, chuyện này không thể không quản.
Thiên Lục cầu xin phen này, tin rằng cũng cho bà đường lui.
Thái hậu do dự một lát, cuối cùng cũng nói: “Cũng được, ai gianiệm tình ngươi lần đầu phạm phải, nhà họ Cố lại là trungthần, mở cho ngươi một con đường sống. Người đâu, lôi hắn rangoài, đánh nặng một trăm gậy cho ta!”
“Tạ ơn Thái hậu!” Cố Khanh Hằng tạ ơn rồi bị đưa đi.
Ta lùi một bước, nhưng nghe đám người hoảng hốt kêu lên, nhìnlại, cơ thể Thiên Lục đã mềm nhũn, ngất ngay tại đó.
Thiên Phi hớt hải gọi cung nữ tới Thiên Lục, thái hậu lạnh lùngnhìn, khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Sợ hãi có chút này mà cũngkhông chịu nổi sao!” Bà xoay người ngồi xuống, sai người cấthộp thuốc ở trên bàn đi, lại gọi người tới, nói: “Đưa hộpthuốc này tới Cố phủ, cũng nhân thể nhắc chuyện này cho Cốđại nhân.”
“Vâng!” Thái giám nhận hộp thuốc mỡ rồi lui xuống.
Thái hậu lại xua tay, nói: “Thôi, hôm nay náo loạn thế đủ rồi, không sao, các ngươi về cả đi!”
Mọi người nghe thấy vậy mới đồng loạt cúi người xin cáo lui.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, ta và Thái hậu. Bà liếc mắt nhìn ta, nói: “Chẳng lẽ Đàn phi còn có việc?”
Ta cắn răng, cúi đầu đáp: “Thái hậu đã quên chuyện muốn thầnthiếp ở lại Hy Ninh cung chép kinh phật cho người rồi sao?”
“À, xem trí nhớ của ai gia này, đúng là quên thật!” Bà khẽ mỉmcười, gọi người tới, nói: “Đưa Đàn Phi tới Đông Noãn các nghỉngơi trước, lát nữa ai gia sai người tới gọi ngươi.”
“Vâng, thưa Thái hậu!” Ta cẩn thận đáp.
Cung tỳ đã bước tới, cung kính nói: “Xin nương nương theo nô tỳ đibên này!” Nói xong, nàng ta đi thẳng về phía trước.
Ta đitheo, ra đến bên ngoài, Triêu Thần trông thấy liền vội vàng tớiđón. Ta nhận ra nàng ta có lời muốn nói nhưng ngại bên cạnhcòn có người ngoài, đành cố kìm lại.
Cung tỳ đưa ta tới của Đông Noãn các, đẩy cửa ra, nói: “Nương nương cứ vào nghỉngơi trước, bình thường thái hậu ngủ trưa dậy mới bắt đầutụng kinh, lúc ấy sẽ có người tới gọi nương nương. Đồ đạctrong phòng đều thu dọn rồi, nếu nương nương thấy còn thiếu thứ gì, chỉ cần sai bảo chúng nô tỳ. Nô tỳ tên là Quyến Nhi.”Nàng ta nói xong liền cúi người lui ra ngoài.
Ta và TriêuThần đi vào trong, nàng ta vội vàng đóng cửa lại, quay ngườihỏi: “Nương nương, rốt cuộc đã có chuyện gì? Sao Vinh Phi cũngtới đây? Sao nô tỳ lại thấy Tích tần bị ngất, còn có một thị vệ bị lôi xuống dưới?”
Ta lắc đầu, chuyện này trongchốc lát không thể nói rõ ràng được. Ta chỉ lo cho Cố KhanhHằng, không biết huynh ấy có chịu nổi một trăm gậy kia không!
Nghĩ tới Cố Khanh Hằng, ta vội kéo tay Triêu Thần, nói: “Ngươi đinghe ngóng cho bản cung xem thị… Không!” Chợt ngừng lại, sao tacó thể để nàng ta đi nghe ngóng tin tức của Cố Khanh Hằngđược?
Triêu Thần thấy ta lưỡng lự, muốn mở miệng hỏinhưng lại bị ta tranh nói trước: “Ngươi đi nghe ngóng xem gần đâyVinh Phi qua lại với ai?”
Chuyện ban nãy chẳng qua chỉ làtrong lúc ngàn cân treo sợi tóc, quyết không thể do Thiên Phinghĩ ra. Thiên Lục có thể đứng ra cầu xin cho Cố Khanh Hằng thì chắc chắn cũng không phải do nàng ta gây ra.
Trong đầu tađột nhiên lóe lên gương mặt của một người, chợt hoảng hốt!Nhưng Hạ Hầu Tử Khâm còn chưa bỏ lệnh cấm túc cho nàng ta,nàng ta không thể ra khỏi Ngọc Thanh cung. Song hôm nay ở Hy Ninhcung, người chưa hề lộ mặt cũng chỉ có Thư Qúy tần kia!
Thư Quý tần…
Chuyện ta không nghĩ ra được là, không phải nàng ta và Thiên Phi vẫncòn hiềm khích với nhau sao? Nếu thật sự là Thư Quý tần, vậysao nàng ta lại giúp đỡ Thiên Phi?
Chuyện của Phong Hà,Như Ý, rốt cuộc đã được giải quyết từ lúc nào mà ta lạikhông hề nghe phong thanh lấy một chút?
Bọn họ quá kín tiếng rồi!
“Nương nương…”
Triêu Thần nhìn ta. Ta cười buồn bã, nói: “Ngươi đi nghe ngóng xemgần đây Vinh Phi có qua lại với Thư Quý tần không.”
Triêu Thần ngập ngừng giây lát, cuối cùng cũng gật đầu.
Nàng ta lại như nhớ ra gì đó, vội nói: “Nương nương, Phương Hàm cô cô nói có việc muốn bàn với nương nương. Cô cô đã đợi ở ngoài Hy Ninh cung lâu lắm rồi.
Ta kinh ngạc, Phương Hàm tới đây?
Vội đứng dậy đi ra ngoài, Triêu Thần đi trước mở cửa cho ta. Ta rảo bước, khi tới cổng Hy Ninh cung thì trông thấy Phương Hàm đangđợi ở bên ngoài, nàng ta thấy ta bèn vội gọi: “Nương nương!”
Ta đưa mắt ra hiệu cho Triêu Thần, nàng ta hiểu ý, lùi lại mấy bước, đứng cách xa một chút.
Ta vội hỏi: “Sao cô cô tới đây?”
“Xin nương nương đi bên này!” Nàng ta nói rồi dẫn ta đi. Ta cũng không lên tiếng, chung quy thì đây là cổng Hy Ninh cung, đi qua đi lạiđều là người của thái hậu.
Phương Hàm vừa đi vừa nói:“Nương nương, chuyện hôm nay nô tỳ cũng nghe Triêu Thần và VãnLương kể rồi, nô tỳ muốn khuyên nương nương, chuyện này tới đâylà ngừng, nương nương đừng nhúng tay vào nữa!”
Ta nhìnnàng kinh ngạc, hôm ấy nàng ta đã biết hai hộp thuốc kia cónguồn gốc khác nhau, có lẽ lúc này, trong lòng nàng ta đãhiểu rõ chúng từ đâu ra. Chuyện hôm nay náo động như thế, nàngta mới phải gấp gáp tới đây khuyên nhủ ta sao?
Ta khôngđáp, Phương Hàm lại nói: “Hôm nay nương nương chỉ lỡ tay đánhTích tần mới dẫn tới chuyện này. Còn Vãn Lương lắm lời, nôtỳ đã thay người xử phạt rồi, mấy ngày này nương nương ở HyNinh cung cũng không cần lo lắng.”
“Cô cô…” Ta liếc mắt nhìn Phương Hàm, áy náy nói: “Chuyện của Vãn Lương, ngươi hạ thủ lưu tình.”
Nàng ta gật đầu.
Ta biết, Vãn Lương chắc chắn phải bị phạt, có bao nhiêu cặp mắttrông vào như thế. Đạo lý này ta biết, Phương Hàm biết, mà từgiây phút Vãn Lương đứng lại, nàng ta cũng đã biết.
Rốt cuộc trong lòng ta vẫn thấy hổ thẹn với Vãn Lương. Sau chuyện này, chắc chắn ta sẽ đền bù cho nàng ta.
Hai cung tỳ Phương Hàm dạy dỗ, thật sự có thể lấy một địch trăm.
“Lúc nãy nô tỳ nghe nói thái hậu đã sai người thông báo chuyện này cho Cố đại nhân biết, nhưng nếu Cố công tử đã thừa nhận việcmình quả thực có tư tình với cung tỳ thì dù Cố đại nhân cóbiết cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Còn liệu hoàngthượng có quyết định tha cho lần này hay không thì cũng làchuyện trên triều của họ, không tiện để hậu phi nhúng tay vào.”
Phương Hàm muốn nói cho ta biết, ta cũng không thể nhắc chuyện nàytrước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Thực ra nàng ta không nói ta cũngbiết, Lần trước Hạ Hầu Tử Khâm đã nghi ngờ ta và Cố KhanhHằng lén lút hẹn hò trong hang đá, ta đâu dám nhắc tới CốKhanh Hằng trước mặt hắn nữa?
Nếu ta nhắc tới, khôngnhững không thể giúp Khanh Hằng mà chắc chắn chỉ có hại chohuynh ấy. Chuyện hôm nay chung quy là do ta quá xúc động, muốnmượn cơ hội lại bỏ Thiên Lục, nhưng không ngờ lại kéo cả huynhấy xuống nước.
Trong lòng lại hận, Thiên Phi mèo mù vớcá rán, nếu không phải hộp thuốc Cố Khanh Hằng tặng cho tacũng như thế, cớ sao huynh ấy lại thừa nhận?
Chẳng ai rõ hơn ta, Cố Khanh Hằng nhận, cũng chỉ vì nghĩ rằng ta có liên quan tới hộp thuốc ấy.
“Nương nương!” Phương Hàm liếc nhìn ta, lại cúi đầu nói: “Nô tỳ đãtự xử lý hai hộp thuốc mỡ trong tẩm cung của nương nương, xinnương nương trách tội.”
Ta sững người, quả nhiên Phương Hàm suy nghĩ chu đáo. Sau khi xảy ra chuyện này, nếu lại để ngườita biết trong cung của ta còn xuất hiện thứ thuốc như thế thìta có trăm miệng cũng không giải thích được.
Xử lý rồi cũng tốt.
Ta gật đầu đáp: “Chuyện này bản cung còn phải cảm ơn cô cô, có gì mà trách tội?”
Phương Hàm tủm tỉm cười, thực ra nàng ta đã biết, ta đâu có trách phạt được nàng ta?
Lưỡng lự một lát, ta nghiến răng hỏi: “Cô cô, bị đánh một trăm gậy thì sẽ ra sao?”
Phương Hàm ngẩn người, sắc mặt thoáng thay đổi, đáp: “Nương nương không nên hỏi tới chuyện của hắn ta nữa!”
Ta biết mình không nên hỏi, nhưng ta cũng chỉ hỏi một lần này thôi.
Nghiêng mặt nhìn nàng ta, ta run giọng hỏi: “Cô cô, nói cho ta biết, sẽ ra sao?”
Đúng lúc đi tới bậc thang ở phía trước, Phương Hàm vội vã đỡ ta,lát sau mới nói: “Nếu đánh không cẩn thận có thể sẽ mấtmạng.”
Ta chỉ cảm thấy trong lòng hẫng hụt, dưới chânbước hẫng, chỉ nghe Phương Hàm kêu lên hoảng hốt: “Nương nươngcẩn thận!”
Không biết có phải là ảo giác của ta không.Khi nàng ta kêu ta cẩn thận, chân ta dường như còn dẫm lên thứgì đó. Bước hụt một cái, cơ thể không phản ứng kịp ngã nhàovề phía trước. Ta đưa tay ra chống theo phản xạ tự nhiên.
“A…” Nơi cổ tay nhói lên đau đớn, ta ôm lấy cổ tay, bị trẹo rồi, đau quá!
“Nương nương!” Phương Hàm vội vàng tới đỡ ta, cúi đầu nói: “Tay nương nương bị thương rồi à?”
Ta đâu có quan tâm tay bị thương hay không, sự đau đớn nơi cổ tay đâu sánh được với nỗi đau trong lòng. Nếu Cố Khanh Hằng thực sựvì chuyện này mà mất mạng thì ta sao xứng với huynh ấy đây?
“Cô cô…”
Ta còn chưa nói xong đã bị Phương Hàm ngắt lời: “Hẳn nương nươngphải rõ hơn nô tỳ, người càng quản chuyện này thì y càng chết nhanh hơn!”
Phương Hàm đã dùng giọng điệu cứng rắn trước nay ta chưa từng nghe thấy. Ta biết, nàng ta tuyệt đối sẽ khôngđể ta gặp phải chuyện hôm nay nữa. Ta có thể hồ đồ, nhưng mỗigiây mỗi khắc, nàng ta chưa từng hồ đồ. Đây chính là PhươngHàm.
Nàng ta đỡ ta đứng dậy, than thở: “Thái hậu muốnnương nương đi chép kinh Phật mà, giờ tay người bị thương rồi,nên làm gì đây?”
Nhờ nàng ta nhắc nhở, ta mới phản ứnglại được, ngoái đầu nhìn bậc thang đằng sau, ở đấy ngoài bậctam cấp thì không còn thứ gì khác nữa. Nhưng tại sao ta cảmthấy lúc nãy, rõ ràng mình đã giẫm phải thứ gì đó nên mớitrượt chân mà.
Ta lắc đầu, chẳng lẽ lại là ảo giác?
Phương Hàm nắm cổ tay ta nhẹ nhàng xoa bóp. Ta nghiến răng chịu đau, không kêu một tiếng.
Phương Hàm lại nói: “Nương nương, chi bằng đừng nói cho thái hậubiết, hôm nay xảy ra chuyện, e là thái hậu cho rằng nương nươngkhông muốn ở lại Hy Ninh cung chép kinh Phật cho người nên mớicố ý bị thương.”
Ta ngạc nhiên nhìn Phương Hàm, nàng ta thong thả nói: “Lát nữa nô tỳ sai người đưa thuốc mỡ tới cho nương nương.”
Lại là thuốc mỡ! Sao ta cứ nghe tới thứ này liền cảm thấy nó đáng ghét nhỉ?
Khi ta trở lại căn phòng ở Hy Ninh cung thì cũng đã gần tới trưa.
Quyến Nhi đang đứng ở cửa phòng, thấy ta và Triêu Thần về liền vộivàng ra đón: “Nương nương về rồi! Nô tì đã sai người hâm nóngbữa trưa của người mấy lần rồi, nếu người còn chưa về, e làlại phải hâm lại nữa.”
Ta gật đầu, đáp: “Làm phiền ngươi rồi!”
Nàng ta có chút hoảng hốt, cúi đầu nói: “Nương nương nói quá rồi!Nô tỳ không làm phiền người nữa, người hãy dùng bữa rồi nghỉngơi một lát.”
Triêu Thần đỡ ta đi vào, đưa bát đũa chota. Khi ta đưa tay ra nhận, chỉ cảm thấy cổ tay đau nhức, nếukhông nhờ Triêu Thần nhanh nhẹn đỡ thì đã làm rơi cả bát trongtay.
“Nương nương!” Nàng ta sợ hãi kêu một tiếng, cau màynói: “Xem ra vết thương không nhẹ, phải làm sao đây? Chờ cô cô sai người đưa thuốc mỡ tới, nô tỳ bôi cho người, mong là buổichiều sẽ khá hơn một chút!”
Ta cười bất đắc dĩ, thuốc mỡ nào phải linh đan diệu dược, sao hiệu nghiệm đến vậy?
Triêu Thần nói sẽ bón cho ta ăn, bị ta từ chối. Có tay có chân còncần cung tỳ bón, ta cảm thấy thật không hay chút nào. Ta tựlấy thìa ăn một ít, chẳng có cảm giác ngon miệng, liền thôi.
Sau bữa trưa, ta nằm trên nhuyễn tháp ngủ một giấc. Nhắm mắt lại, trong đầu ta hiện lên gương mặt của Cố Khanh Hằng. Còn tiếng“vâng” huynh nói khi ấy cứ vang vọng bên tai ta hết lần này tớilần khác.
Giữa giấc mơ ta giật mình tỉnh lại. Phương Hàm nói, e là nguy hiểm tới tính mạng khiến ta càng lo lắng. Khanh Hằng, huynh ngàn lần đừng xảy ra chuyện.
Hôm nay ta cũng mới biết, huynh ấy không hề nghe lời ta rời khỏi cung. Khanh Hằng ngốc nghếch!
Ta lại nhớ tới Thiên Lục. Hôm nay nàng ta đứng ra cầu xin cho CốKhanh Hằng, không chỉ Thiên Phi mà đến ta cũng giật mình. Chợtnhớ khi chúng ta còn ở Tang phủ, Cố Khanh Hằng muốn ta lấyhuynh ấy, ta từ chối, Thiên Lục đã từng nói: “Tấm lòng chânthành của Cố thiếu gia, muội lại không cần ư, Tang Tử? Rốtcuộc muội muốn gì?” Đó là lần đầu tiên ta thấy Thiên Lục không giữ được bình tĩnh.
Cả hai lần, đều là vì huynh ấy. Vì Cố Khanh Hằng.
Trong lòng ta thoáng động, ta trở người ngồi dậy. Thiên Lục, người nàng ta yêu… là Cố Khanh Hằng.
Khi trong đầu lóe lên suy nghĩ ấy, chính ta cũng phải giật mình.
Khẽ siết chặt hai nắm tay, nếu không phải vậy thì sao nàng ta lạikhác thường như thế? Thiên Lục khác với Thiên Phi, tâm tư củanàng ta trước giờ rất thâm trầm. Trong cung này, mỗi một bướcđi, nàng ta đều tính toán rất kỹ càng, chuyện gì cũng cẩntrọng, vậy mà hôm nay… Đã mấy lần nàng ta kéo Thiên Phi lại,như muốn nói nhưng lại thôi, thực ra ta phải sớm nghĩ tới.
Nhớ lại chuyện hôm qua ta đã nói với Hạ Hầu Tử Khâm, trên thế giới này có hai chuyện không thể kiềm chế được.
Chuyện thứ nhất là ho. Ta không hề gạt hắn.
Còn chuyện thứ hai là tình. Cái gọi là không nén nổi lòng, e là như thế này đây.
Vậy nên, nghe thái hậu nói phải đánh huynh ấy một trăm gậy, ThiênLục mới hoảng sợ tới ngất đi. E là lúc này nàng ta cũng hốihận giống ta. Bọn ta tự cho là mình thông minh, kéo cả KhanhHằng vô tội vào. Nếu thật sự hại huynh ấy mất mạng thì cảđời này, ta và Thiên Lục sẽ chẳng thể an lòng. Vậy mà giờđây, Khanh Hằng vẫn chưa biết, hộp thuốc hôm nay huynh ấy nhìnthấy… không phải là hộp thuốc đã đưa cho ta.
Còn Thiên Phi thì sao? Tỷ ta phải ăn nói chuyện này thế nào với Cố đại nhân?
“Nương nương!” Triêu Thần bước vào, thấy ta đang ngồi, nhíu mày hỏi: “Sao người chưa đi nghỉ?”
Ta lắc đầu, nói: “Ta không ngủ được.”
Nghe thấy vậy, nàng ta cũng không nói gì nữa, liền tới trướcnhuyễn tháp, quỳ xuống, nói: “Thuốc mỡ đã mang tới rồi, để nô tỳ bôi cho nương nương.”
Ta “ừ” một tiếng, đưa tay ra. Nàng ta lấy ngón tay chấm vào thuốc, cẩn thận bôi lên cho ta. Lúcnày đã không còn đau như trước, chỉ cần không mạnh tay thì không còn cảm giác đau đớn.
Ta định hỏi xem Vãn Lương ra sao rồi, nghĩ một lát, cuối cùng lại thôi.
Hai người ngồi trong phòng chờ đợi, bỗng nghe thấy tiếng Quyến Nhi vang lên bên ngoài: “Triêu Thần, nương nương đã dậy chưa?”
Ta vịn vào tay Triêu Thần bước ra, nói: “Bản cung đã tỉnh từ lâu, thái hậu sắp tới Phật đường à?”
Quyến Nhi thấy ta đi ra, vội vàng cúi đầu, đứng sang một bên khẽthưa: “Thái hậu đã nghỉ ngơi rồi, người sai nô tỳ đi mời nươngnương cùng tới đó.”
“Vậy thì đi thôi!” Ta cất bước đi.
Nàng ta thưa “vâng”, vội bước theo.
Triêu Thần đi tới bên ta, nói: “Nếu như thế, nô tỳ cũng không cần về cung lấy y phục cho nương nương nữa.”
Ta mới chỉ chép kinh Phật được một ngày, thái hậu đã bảo ta về cung, thật sự khiến ta không hiểu nổi.
Quay lại Cảnh Thái cung, mọi người đều nhìn ta có chút kinh ngạc.Đừng nói bọn họ, đến cả ta cũng còn chưa phản ứng lại được.Chỉ duy nhất Phương Hàm vẫn thản nhiên như trước, dường như đãsớm biết chuyện này.
Ta cho mọi người lui đi, chỉ cònlại Phương Hàm trong phòng. Nàng ta đi tới, nói: “Tay nương nươngcó đỡ hơn chút nào không?”
Ta gật đầu, hỏi: “Vãn Lương đâu?”
“Đang ở trong phòng, hôm nay mới là ngày thứ hai, còn một ngày nữathì thả nàng ta ra.” Lời nói của Phương Hàm vẫn thản nhiên,không gợn sóng.
Ta im lặng, còn một ngày nữa, như vậy ngay cả đi thăm nàng ta cũng không thể rồi.
Ta ngồi một lát mới lại nói: “Vốn dĩ hôm nay ta sai Triêu Thầnvề Cảnh Thái cung một chuyến, nhờ cô cô đi điều tra vài chuyệncho bản cung.”
Phương Hàm rót nước đưa tới cho ta, hạ giọng hỏi: “Nương nương có chuyện gì?”
Nhấp một ngụm, ta nghĩ một lát mới nói: “Bản cung muốn biết quan hệ giữa thái tử tiền triều và Phất Hy.”
Vẻ mặt Phương Hàm có chút hốt hoảng nhưng chỉ trong nháy mắt,hỏi ta: “Sao đang yên đang lành nương nương lại nhắc tới chuyệnnày?”
Đúng thế, điều tra quan hệ giữa thái tử tiềntriều và Phất Hy, nghe ra thật kỳ lạ. Dù Dụ Thái phi có điênkhùng, song nếu có thể nói ra những lời như thế, chắc cũngkhông phải chuyện vô căn cứ.
Thấy ta không nói gì, Phương Hàm lại nói tiếp: “Nương nương, chuyện này người không nên tra xét.”
Ta nhìn Phương Hàm vẻ kinh ngạc. Nàng ta vẫn cúi đầu, nói: “Nôtỳ không biết nương nương nghe được chuyện này từ đâu, nhưng nôtỳ nghĩ rằng, dù hai người này có quan hệ thì nương nương cũng không nên quan tâm. Người trên thế gian này đều biết họ đã không còn trên đời nữa, nương nương quan tâm họ có quan hệ gì haykhông thì cũng sẽ có những người đặc biệt quan tâm tới nươngnương.”
Nhìn nữ tử trước mặt, thần sắc của nàng ta vẫn rất bình thản, không nhìn ra được điều gì khác biệt.
Đặt chén nước xuống, ta chậm rãi đứng dậy. Nàng ta nói đương nhiên có lý. Phất Hy và thái tử tiền triều đều đã chết, giữa bọn họ có quan hệ gì, thực ra không hề liên quan đến ta. Ta cũngbiết nguyên nhân Phương Hàm khuyên ta đừng tra xét.
Chuyệnvề hai người này đều vô cùng nhạy cảm ở hậu cung thiên triều,chỉ cần sơ ý, ta sẽ rước họa vào thân. Lại thêm hôm ấy, tháihậu chỉ nghe thấy ta nói hai từ “thái tử” đã nổi cơn thịnhnộ. Có lẽ, ta nên nghe lời Phương Hàm, quên hết những chuyện ấy đi.
Thế nhưng hôm qua, ở ngoài Thiên Dận cung, câu nói“thanh mai trúc mã” của hắn lại khiến ta cảm thấy chua xót.Thực ra, ta muốn biết chuyện của hắn và Phất Hy năm ấy hơn bất cứ ai. Bởi vậy, khi nghe nói Phất Hy có quan hệ với thái tửtiền triều, ta mới vội vã muốn biết tất cả mọi chuyện.
Phương Hàm thở dài một tiếng, nói: “Nương nương phải nhớ tới thân phận của mình.”
Ta biết, bất kể chuyện gì liên quan đến Phất Hy đều là giới hạn cuối cùng của Hạ Hầu Tử Khâm. Mà chuyện giữa ta và Cố KhanhHằng vừa mới qua, không nên đụng tới chuyện của thái tử tiềntriều nữa.
Lát sau, ta mới đáp: “Cô cô nói đúng, là bản cung hồ đồ rồi.”
“Nương nương…” Phương Hàm liếc mắt nhìn ta, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Ta nhíu mày, nói: “Cô cô có chuyện gì cứ nói đi, đừng ngại!”
Nàng ta ngẫm nghĩ giây lát rồi mới kìm giọng nói: “Nương nương cónghe được tin tức về long thai của Vinh Phi không?”
Ta kinhngạc, lại nhớ tới câu chuyện của hai cung tỳ lúc nãy, hạgiọng đáp: “Long thai của tỷ ta quả thực có vấn đề gì sao?”
Phương Hàm không để lộ sự kinh ngạc, chỉ nói: “Xem ra nương nương cũng nghe nói rồi? Hôm nay nô tỳ hỏi thăm một chút, hình như ngườibiết chuyện này, ngoài nô tỳ thì chỉ có nương nương thôi.”
Chơt ngước mắt lên, nói như thế, là cố ý để ta và Phương Hàm nghe thấy sao?
“Nương nương thấy việc này thế nào?” Nàng ta hạ giọng hỏi.
Ta chậm rãi đứng dậy, cẩn thận suy xét, lại đáp: “Có lẽ muốntìm cung nhân đồn những lời này ra ngoài thì rất khó khăn. Nhưvậy, hiện giờ chỉ có hai khả năng. Một là trong cung có ngườibiết cái thai trong bụng Vinh Phi bất thường, song lại không muốn tự mình ra tay, cho nên muốn mượn tay ta để xử lý. Còn khảnăng thứ hai, có lẽ tin đồn do chính Vinh Phi truyền ra, nếuthật sự như thế, vậy thì cái thai tỷ ta đang mang hẳn không cóchuyện gì. Còn tỷ ta muốn nhân cơ hội này làm gì, tạm thờibản cung vẫn chưa nghĩ ra.”
Đêm qua ta chỉ trông thấy bónglưng của hai cung tỳ kia. Nhìn sắc mặt của Phương Hàm ta cũngbiết, chắc chắn nàng ta cũng chưa hề nhìn thấy mặt hai cungnhân này.
Nàng ta gật đầu, đáp: “Cho nên khi nô tỳ tớiNgự dược phòng lấy thuốc cho nương nương, tiện đường hỏi thămmột chút. Nghe nói, từ trước tới nay chỉ có một thái y bắtmạch cho Vinh Phi, đó là Tôn thái y.”
“Nói cách khác…”
Trừ Tôn thái y, chưa có thái y nào khác tới bắt mạch cho Thiên Phi. Vậy thì long thai kia có vấn đề thật hay không, lại là mộtđiều bí ẩn.
Phương Hàm gật đầu với ta, xem ra nàng tacũng nghĩ như ta. Nhưng ta vẫn không muốn quản chuyện này, tanghĩ, cứ quan sát trước đã.
Nếu chỉ có Tôn thái y xemmạch cho Thiên Phi, thế thì ta có một cách tốt hơn, nếu cáithai trong bụng tỷ ta thật sự có vấn đề, ta sẽ khiến cho tỷ ta phải tự lộ nguyên hình.
Còn ta, ta cũng chưa quên lời Ngọc Tiệp dư đã nói ngày ấy, nàng ta muốn ta không động vào Thiên Phi.
Hôm ấy, tới chạng vạng, nghe nói thái hậu đích thân tới Thiên Dận cung. Khóe miệng ta bất giác mỉm cười, hắn hẳn là vui lắm,cuối cùng thái hậu cũng đã tự đi thăm hắn. Thực ra, dẫu hắnkhông phải con trai ruột của thái hậu, thái hậu cũng không hềbớt sự quan tâm, yêu thương hắn. Ta nghĩ, ngoài chuyện Phất Hy,giữa hắn và thái hậu chắc không xảy ra rạn nứt gì đâu nhỉ?Dù ta không biết lần ấy rốt cuộc là vì chuyện gì, nhưng chungquy là thái hậu đã lui một bước.
Hôm sau, thời hạn đóngcửa suy ngẫm của Vãn Lương đã hết. Khi ta sai người tới thảVãn Lương ra, vì ba ngày chỉ uống nước, nàng ta yếu tới mứcsắp không đứng nổi.
“Nô tỳ tạ ơn nương nương rộng lòng tha thứ!” Vãn Lương nói với ta, chỉ sơ ý chút thôi đã suýt ngãxuống. Ta vội vàng đứng dậy đỡ. Nàng ta có chút hoảng hốt,cúi đầu nói: “Nương nương không thể, nô tỳ…”
“Vãn Lương!” Ta ngắt lời nàng ta, lắc đầu nói: “Lần này là bản cung không phải với ngươi.”
Nàng ta cười, đáp: “Nô tỳ không đứng ra thì Triêu Thần cũng sẽnhận. Chuyện chúng nô tỳ phải làm chính là bảo vệ nương nươngđược an toàn.”
Đỡ nàng ta ngồi xuống ghế, ta thở dàimột tiếng, nói: “Chỉ đáng tiếc, lần này bản cung khiến cácngươi thất vọng rồi!” Không lật đổ được Thiên Lục để bồithường cho Vãn Lương và Cố Khanh Hằng.
Vãn Lương nói:“Không, nương nương sai rồi! Chuyện này chắc cũng đã truyền tớitai hoàng thượng, từ nay về sau, hoàng thượng sẽ không nghi ngờnương nương là người của Cố đại nhân nữa. Nương nương nghĩ thửmà xem, trong hậu cung này, còn gì có thể tốt hơn chuyện hoàng thượng tin tưởng người? Thế nên nương nương à, trận này ngườikhông hề thua.”
Ta thoáng giật mình, nhìn cung tỳ trướcmặt dù yếu ớt nhưng từng câu chữ đều âm vang. Ta không khỏi bật cười. Phải chăng vì lần này làm liên lụy tới Cố Khanh Hằngnên ta mới không nhìn thấu mọi chuyện như Vãn Lương. Đúng vậy,còn lời nói của Hạ Hầu Tử Khâm ở Thiên Dận cung đêm qua, hắntin tưởng ta, ta còn mong gì nữa.
“Nương nương…” Vãn Lương lại gọi.
Ta ngoảnh lại nhìn Vãn Lương, nghe nàng ta kìm giọng nói: “Nô tỳnghe cô cô nói, trong hậu cung này, chỉ mình nương nương và cô côlà nghe nói long thai trong bụng Vinh Phi có sự lạ? Ý của cô côlà…” Giọng nàng ta dù rất khẽ nhưng ta vẫn bất giác bước lạigần. Nàng ta lại nói tiếp: “… trong Cảnh Thái cung có tai mắtcủa ai đó.”
Nghe nàng ta nói thế, ta lại không kinh ngạc là bao.
Lần trước, có cung tỳ ở ngoài phòng ta nói tới chuyện Thiên Lụcvà Hạ Hầu Tử Khâm, bị ta phạt tới phòng giặt đồ. Còn lầnnày, nơi “không cẩn thận lỡ lời” lại bị đẩy ra ngoài CảnhThái cung. Nhưng phải có người biết nơi ta đi và nơi của PhươngHàm, điều này ta nghĩ mãi cũng chưa hiểu.
Chuyện này được Vãn Lương nhắc tới, chẳng lẽ Phương Hàm muốn nàng ta…
Nghĩ tới đó, ta đã thấy nàng ta quỳ trước mặt, cúi đầu nói to:“Lần này nô tỳ phạm phải sai lầm, khiến nương nương đánh nhầmTích tần tiểu chủ, may mà không gây chuyện lớn, dẫu nương nươngtrách phạt nô tỳ nữa, nô tỳ cũng không hề oán hận.”
Nhìn người đang quỳ, không hiểu tại sao mũi ta cay cay, gần như bậtkhóc, nhưng vẫn kìm nén không bước tới, chỉ hơi nghiêng mặt đikhông nhìn Vãn Lương, gọi: “Tường Hòa!”
“Có nô tài!” Tường Hòa ở bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Ta chỉ vào người đang quỳ dưới đất, nói: “Bản cung niệm tìnhnàng ta lần đầu sai phạm, sau khi giam trong phòng thì giángxuống làm nô tỳ không phẩm cấp, chờ nàng ta hồi phục sức khỏe thì cũng không cần hầu hạ bản cung nữa, đưa thẳng ra ngoài.”
Vãn Lương vẫn cúi đầu, nghẹn ngào đáp: “Tạ ơn nương nương!”
“Nương nương!” Tường Hòa đột nhiên quỳ sụp xuống, nói: “Nương nương,Vãn Lương cô nương nhất thời lỡ miệng, người phạt rồi thì cũng bỏqua, để nàng ấy quay lại hầu hạ bên nương nương! Nô tài thay Vãn Lươngcô nương cầu xin người!”
Ta quay người đi, cắn môi nói: “Chuyện này không bàn lại nữa!”, rồi đi thẳng ra ngoài.
“Nương nương…” Tường Hòa lớn giọng gọi ta, tiếp đó lại nghe y nói: “Vãn Lươngcô nương xin đừng đau lòng, nương nương có lẽ đang giận quá, mấy ngàynữa sẽ gọi cô nương quay về thôi!”
Chúng cung nhân ở ngoài sân ai nấy đều sợ tới mức mặt trắng bệch, thấy ta đi ra thì vội vàng cúi đầuhành lễ. Ta liếc qua bọn họ một lượt, trông ai cũng vô hại. Nắm tay tasiết chặt, Vãn Lương thật sự có thể tìm ra tai mắt kia chăng?