Khi tỉnh dậy tình trạng cậu còn tồi tệ hơn, cảm giác đau đầu và chóng mặt ập đến làm Takemichi lảo đảo đi đứng không thành, xoay qua xoay lại đã chạy vào vệ sinh nôn khan, đo nhiệt độ thì vẫn ổn.
Cậu thở dài ngán ngẩm, vào phòng tắm rửa sạch sẽ
“Em giỏi lắm, Takemichi!”
Mikey ở bên kia phát điên vì mới rời mắt một chút Takemichi đã bỏ đi mất, đến nhà thì thấy khoá từ bên trong, điện thoại thiếu niên cũng ở trong tay mình.
Hắn nheo mắt, dùng biện pháp mạnh, đạp một phát cái cửa đổ sầm, cậu ở trong nhà tắm nghe âm thanh lớn vội vã quấn khăn ngang hông chạy ra, liền thấy Mikey đi từ ngoài vào
“Mày…!!?”
Anh nhìn cơ thể hồng hào của cậu, vẫn còn đọng nước, chảy từ cổ xuống ngực. Nhanh chóng cầm cổ tay cậu tay kéo vào phòng ngủ
“Mày làm cái đéo gì thế!? Phá cửa nhà tao chưa đủ hay sao!!! Buông ra!!!”
Mikey ném cậu lên giường, lõm xuống một chỗ giữa giường
“Bảo em ở bệnh viện, tại sao lại về đây?”
“Không thích!!!”
Gân xanh hắn nổi trên trán, vung tay tát một cái thật đau vào má cậu, Takemichi cũng không vừa, bật dậy tát trả lại hắn, nhưng cuối cùng vẫn bị Mikey túm xuống, bóp mạnh cổ
“Em nghe cho rõ đây, Hanagaki Takemichi. Từ bây giờ, không được phép rời khỏi tôi!”
“Dựa vào cái gì hả!?”
“Dựa vào việc em là tình nhân của tôi!”
Cậu cấu mạnh vào tay hắn, không được liền cắn đến bật máu, Mikey tức giận, tát cậu thêm cái nữa.
Cậu không nhịn nữa, hôm nay nếu có chết ở đây cũng được, phải đánh tên này một cái thật đau.
Takemichi đạp hắn ngã ngửa ra phía sau, tay nắm cổ áo Mikey
“Anh tha cho tôi đi Mikey-kun, tôi chỉ là một thằng nhân viên bình thường thôi, đừng có bám lấy tôi nữa!”
Anh lật người lại, đem áo cởi ra, cúi xuống cắn mạnh vào cổ cậu. Vừa nãy Mikey mới bóp để lại vết đỏ ửng, giờ lại cắn vào nữa càng làm thiếu niên đau.
Hắn đưa tay xuống nơi tư mật sờ nắn, Takemichi khó chịu muốn đẩy người bên trên ra, lại bị khoá chặt tay trên đầu.
Mikey hôn lên cánh môi hồng hào kia, luồn lưỡi vào bên trong dây dưa, cậu càng rụt rè tránh né, lại bị hắn cuốn lấy, cuối cùng thì thầm vào tai thiếu niên
“Không.”