Hắn đào người từ trong ổ chăn ra, chòng ghẹo người ta đủ rồi bây giờ bắt đầu dỗ: “Khóc à? Không ngủ cùng em thôi mà tủi thân đến vậy hả?”
Bánh bao sữa lập tức cọ cọ chui vào lòng Kim chủ, giọng nói vẫn rầu ơi là rầu: “Không khóc mà…”
Kim chủ ôm người vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu dỗ dành: “Làm sao bỏ em ngủ một mình được, tôi vào rồi đây còn gì.”
Hắn cười cười, lại dỗ tiếp: “Ngoan nào, không tủi thân nữa, nhé.”
Bánh bao sữa làm ổ trong ngực Kim chủ, cậu hơi mở chân ra, đỏ mặt đẩy cánh tay đang ôm mình xuống dưới chút nữa.
Kim chủ: “…”
Hắn không vào ngay là vì sợ không dằn nổi lửa trong lòng, thế mà bé con còn trêu hắn.
Kim chủ ghì chặt người thêm chút nữa, có chút bất đắc dĩ: “Cục cưng, muốn đến vậy sao?”
Bánh bao sữa xấu hổ không chịu nổi, dán mặt vào bên cổ Kim chủ lừa mình dối người nhắm mắt lại. Kim chủ ức hiếp người vẫn chưa đủ, cậu cũng đành ngoan ngoãn để mặc người ta muốn làm gì thì làm, chỉ nhỏ giọng lấy lòng hắn: “Dạ… Muốn.”
Kim chủ bắt được móng vuốt nhỏ không thành thật của Bánh bao sữa nắm trọn trong tay mình: “Ngày mai em có suất diễn cả ngày đấy, tôi lại chạm vào em là mai không đi quay nổi đâu.”
Bánh bao sữa cứ nghĩ Kim chủ cố ý ghẹo mình, cậu không ngờ hắn không chịu chạm vào mình là vì lí do này. Trong lòng cậu ấm áp quá chừng, nhưng lại bắt đầu cọ: “Ngài… Ngài nhẹ chút là được.”
Kim chủ cười, đưa móng vuốt nhỏ trong tay mình đến vị trí nào đó, trầm giọng nói bên tai cậu: “Không nhẹ được, em biết rồi còn trêu chọc tôi?”
Ôm trong lòng cậu bạn trai nhỏ vừa ngoan vừa đáng yêu, lại còn luôn nguyện ý trao tất cả cho mình như thế sao hắn có thể thờ ơ nổi.
Đâu chỉ không thể thờ ơ, Kim chủ sắp nổ đến nơi rồi ấy chứ.
Bánh bao sữa đụng đến nơi nọ, bàn tay hơi run rẩy, giọng nói cũng đã mang theo tiếng khóc nức nở thế nhưng vẫn nói: “Ngày mai không có cảnh diễn vận động mạnh. Cũng… Cũng vẫn được ạ.”
Cậu không hề bị dọa sợ.
Kim chủ hoàn toàn bó tay với nhóc trong lòng mình.
Hắn kéo người ra hôn hôn cậu mấy cái: “Anh hứa: có dịp sẽ đến đoàn phim thăm em, sẽ không để mất liên lạc với em. Ngoan nào. Được không?”
Bánh bao sữa lắc đầu: “Không phải không ngoan, em… em muốn cho ngài tận hứng.”
Hai má cậu đỏ rực, lắp bắp: “Hức, hôm qua ngài chỉ lo chăm sóc em… Chắc chắn là… Không thoải mái.”
Lời này chọc cho Kim chủ đau lòng không chịu nổi, bạn trai nhỏ vất vả quay phim cả ngày còn sợ hắn không được thoải mái.
Kim chủ quả thực không biết phải cưng chiều yêu thương bạn trai nhỏ của mình đến thế nào mới tốt. Hắn nghiến răng nghiến lợi kéo cậu vào lòng hôn thật sâu một hơi mới nói: “Bé ngốc, cùng với em thì sao không thoải mái được?”
Bánh bao sữa bị đến hôn mơ mơ màng màng, không tin lắm mà hỏi lại: “Thật… Thật không ạ?”
Cõi lòng Kim chủ vừa xót xa vừa ngứa ngáy, hắn xoa xoa tóc mềm của người trong ngực, buồn cười đáp: “Không thì sao, anh giấu em đi tìm người khác nhá?”
Bánh bao sữa lập tức ôm chặt eo Kim chủ, hiếm thấy một lần to tiếng: “Đừng!”
Sau đó giọng nói lại xìu xuống, vô cùng đáng thương: “Chỉ được tìm em thôi… Ngài… Uhmm… Cái đó đó.”
Kim chủ không bình tĩnh nổi nữa.
Lại không làm, phỏng chừng mấy ngày không gặp bé cưng sẽ lo sợ bất an không thôi.
Hắn đụng phải ngôi sao may mắn gì mà lại gặp được bé con này đây?
Kim chủ xoay người đè Bánh bao sữa dưới thân, hai ba cái lột cậu sạch bóng, vừa mút hôn ở nơi phục trang có thể che khuất vừa nói: “Hôm nay chỉ cho em dùng tay thôi, không được đùa với lửa đâu đấy. Biết chưa?”
Sau đó nhớ tới nỗi băn khoăn trong lòng Bánh bao sữa, hắn nhấn mạnh: “Cùng em thì thế nào cũng rất thoải mái. Ngoan.”
Hết chương 17