“Ngươi đừng nghĩ chuyện sau này, ta nói cho ngươi biết ngươi có thể đánh chủ ý lên các thiếu gia trong nhà, nhưng đừng nghĩ đến thiếu gia phủ khác. Lần này ta che chở cho ngươi, nếu phu nhân phát hiện, thì ta không biết ngươi làm được đến bước tiếp theo không, nhưng ít nhất ta hiểu nha đầu phủ ta chắc chắn không thể làm thiếp ở phủ khác.” Tiên Y biết nói đạo lý với người này không có tác dụng, nàng ta đã vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ ra sau đầu, chỉ cần có thể làm thiếp, nằm trên giường thiếu gia là nàng ta không tiếc đại giới gì.
Tú Châu chấn động, ngây ngốc nói: “Chẳng lẽ cho dù thiếu gia yêu cầu cũng không được?”
“Ngươi nghĩ những thiếu gia đó đều là tên ngốc sao? Ngươi nhìn tên lưu manh như Đại thiếu gia đi, ngươi có thể thấy hắn đùa giỡn tiểu nha đầu, nhưng đã khi nào ngươi thấy hắn coi trọng nha đầu ngoài phủ, không những thế còn đưa trở về chưa?” Tiên Y dở khóc dở cười, không lẽ do chính viện này bảo hộ bọn nha đầu quá nên Tú Châu đã từng tuổi này vẫn chưa thông tỏ thế tục? Không những vậy còn sinh ra ý niệm lớn mật muốn nhảy ra khỏi Kim phủ, leo lên một ngọn núi khác.
“Nhưng…… Nhưng ta chỉ là một nha đầu nhị đẳng.” Tú Châu suy sụp ngồi ở ghế trên, ánh mắt dại ra nói.
Tiên Y biết Tú Châu là người ham hư vinh, nhưng đối với loại thánh mẫu như Vân Song, làm việc thiện nơi nơi thì nàng thích tiếp cận với Tú Châu cái gì cũng viết lên mặt hơn. Có thể là do vật họp theo loài, tâm địa nàng ta không lương thiện, cũng không mong thấy được ánh sáng, đó mới là chân thật. Nhưng dù nếu vẫn trong phạm vi chịu đựng của mình thì nàng vẫn nguyện ý kéo Tú Châu một lần.
“Tú Châu tỷ, đừng quên khế ước bán mình của chúng ta đều ở trong tay phu nhân.” Nói xong, Tiên Y tự giác đứng lên đi ra ngoài.
Tú Châu ngồi trên ghế, cả người phát run, nàng muốn gọi Tiên Y nhưng lại không kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy sự sợ hãi hồi nãy hình như đang trở về, từ đầu đến chân nàng như bị ngâm vào nước đá, hít thở không thông.
Sắp tới Tết, cuối cùng lão thái cô cũng tới, một chiếc xe ngựa đơn giản, một nha đầu một bà tử, lão thái cô mặc một bộ đồ mới mang theo một cô nương mười lăm, mười sáu tuổi từ huyện Lâm Thanh đến kinh thành. Để ra vẻ long trọng, lão thái thái cố ý tới cổng lớn nghênh đón, đại phu nhân cũng không thể không đi, nhìn thấy vậy liền không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi. Lão thái cô nhìn qua mới hơn bốn mươi tuổi, đầu cài trâm phúc lộc thọ cho có không khí đầu năm, tai đeo một đôi hoa tai không màu, hình như đôi tai của bà ta hơi lớn một chút. Bên người bà ta là một cô nương mặc váy màu hồng phấn, tuy độc đáo nhưng chất liệu vải không phải đồ tinh quý, nhìn là biết là hàng ở nông thôn, trên đầu vấn một búi tóc, bị cố định bằng một sợi vải giống vải bông, búi tóc cắm một cây trâm bạc. Nếu đây là huyện Lâm Thanh hẳn cô nàng ấy sẽ rất nổi bật, nhưng đây là kinh thành, so sang với bọn nha đầu thì đồ nàng ta mặc có vẻ hơi keo kiệt.
Tiên Y hơi cúi đầu, ánh mắt cô nương kia vừa nhìn nàng rất không tốt, nàng không đến mức là không quen nàng ta, nhưng năm rồi chẳng qua lại gì, chứ đừng nói là kết thù. Nàng nghĩ chắc chỉ là tâm lý đua đòi quấy phá của tiểu cô nương nên nàng sẽ tránh xa cô nương này, đỡ tìm phiền toái cho bản thân.
Chị em chồng gặp nhau, cho dù là chân tình hay giả ý nhưng một đường đều khóc, đặc biệt là khi nói tới lão thái gia đã qua đời, làm nhóm lão thái thái không ngừng khóc, ngay cả Tiên Y cũng phải giả vờ gạt lệ.
“Tố Cầm, nếu ngươi và Huệ Lam đã tới thì đừng trở về sớm, cứ ở đây lâu một chút, bầu bạn với bà già này.” Lão thái thái tóc đen mặt trắng, không hề có vẻ già nua, chỉ là người bạn già đã đi rồi, nhi tử lại làm quan, nhi tức lại luôn khắc khẩu nên bà rất cô tịch.
Đại phu nhân không dấu vết nhíu mày.
Lão thái cô Kim thị liếc mắt nhìn Đại phu nhân, thân thiết nói với tẩu tử mình: “Ta vẫn luôn muốn đến bồi tẩu, nhưng dù sao đây cũng không phải là nhà mình, lại gây phiền toái cho người khác.”
Đại phu nhân giấu bàn tay nắm chặt của mình trong tay áo, chỉ cười cười nói: “Cô thái thái sao lại nói vậy, nơi này là Kim phủ, tất nhiên cũng là nhà thân mẫu của người, đừng coi là nhà của người khác như thế.”
Lão thái cô nhìn Đại phu nhân cong môi cười, nhưng nụ cười kia như phảng phất sự châm chọc rõ ràng, bà ta nhìn Đại phu nhân khí huyết quay cuồng nhưng không thể phát tác trước mặt bà bà, thật thích thú.
Lão thái thái thích xem tiểu cô của mình đấu khẩu với nhi tức nhất, cảm giác có người báo thù uỷ khuất mấy năm nay của mình, vì thế ý cười trên mặt bà ta càng đậm, đối đãi với tiểu cô càng thân cận, cũng từ ái với trưởng nữ của bà ta hơn nhiều: “Huệ Lam lớn lên càng ngày càng xinh đẹp, đã đính hôn ở Lâm Thanh chưa?”
Mạnh Huệ Lam nhìn tổ mẫu mình, sau đó xấu hổ cúi đầu, lão thái cô tự nhiên đáp lại: “Cô nương nhà chúng ta rất quý giá, không thể tuỳ tuỳ tiện tiện gả ra ngoài, lần này ta tới cũng là muốn bàn với tẩu chuyện này. Dù gì nhà ta cũng là thân thích của Ngoại lang, nếu hứa hôn cho người kém cỏi sợ rằng làm người ta chê cười.”
Đại phu nhân không nhịn được nhìn lão thái thái, ý bà ta chính là muốn giúp cho nha đầu nông thôn tìm phu trong kinh? Chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, nhà quan lại nào chẳng có vài người họ hàng nông thôn nghèo, nhưng nếu đồng ý cả thì nhà giàu trong kinh thành chỉ sợ đã sớm thành người nghèo cả. Huống chi nhà Đại phu nhân tiếp xúc đều là nhà quan, dù nhà quan đã lụi bại cũng không muốn rước một tức phụ nghèo kiết hủ lậu về, tâm tư như thế này là trèo hơi cao, mệnh thì… Hai chữ cuối cùng trong lòng Đại phu nhân bị ép xuống.
May rằng tuy lão thái thái thích xem người khác đấu với nhi tức nhà mình, nhưng dù sao nhi tử vẫn quan trọng nhất, cũng biết Đại phu nhân chỉ thường qua lại với quan gia nên liền cười chuyển đề tài, không nói đồng ý. Lão thái cô cũng không sốt ruột, nói chuyện khác cùng tẩu tử, nhưng Mạnh Huệ Lam lại không tốt tính như vậy, nhìn về phía tổ mẫu vài lần, muốn nói cũng không được, trong mắt hơi sốt sắng.
Mọi người đi cùng hai vị lão nhân vào sân lão thái thái, không biết lão thái cô cố ý hay vô tình đứng ở cửa nhìn một vòng rồi cười: “Tức phụ của Xuân Sinh đấy sao? Lại đây ta nhìn xem.”
Đương lúc Đại phu nhân do dự chưa đi lên, lão thái cô lại lướt qua người bà ta, trực tiếp kéo tay Hàn di nương, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra đau lòng: “Nghe nói ngươi vừa bị bệnh, giờ khỏi rồi chứ?”
Động tác này, ngữ khí này, suýt nữa Đại phu nhân xé nát khăn tay. Nói cho xuôi tai thì xưng hô là do lão nhân gia gọi thuận miệng, dù sao trước kia Hàn thị cũng là chính thất của Kim lão gia, nhưng nói khó nghe thì chính là ám chỉ bà ta chỉ là kế thất. Chính thất người ta còn sống, lão thái cô chỉ nhận người vợ trước, lại gọi bà là phu nhân. Như có ngọn lửa bốc lên trong lòng Đại phu nhân, bà ta muốn tiến lên lại bị Trần ma ma phía sau lắc đầu giữ chặt. Đại phu nhân không khỏi uất ức, khoé mắt lộ ra hơi nước, bà cũng rất oan uổng, lúc gả cho Kim lão gia thì lão đã hưu thê, bà ta cũng đâu có tình cảm trước khi lão bỏ vợ. Nhưng không ngờ Hàn di nương lại mang thai, để cả hai nữ nhân đều lâm vào cảnh xấu hổ.