Có lẽ bản thân cô cũng không phát hiện ra giọng điệu này rất giống với dụ dỗ trẻ con.
Phó Dung Dữ không từ chối, nhưng với bản tính thương nhân anh không quên kỳ kèo tìm lợi ích với cô: “Em lấy gì khao tôi đây?”
Tạ Âm Lâu im lặng một lúc, nghĩ thầm không dễ chiếm lợi lộc từ tên đàn ông này, trên mặt vẫn rất dịu dàng, nói: “Phó tổng, nếu vì nhờ anh làm việc mà lại lăn tận giường, e là không ổn nhỉ?”
Phó Dung Dữ hơi kéo dài ngữ điệu, có lẽ đang bưng trà uống, từng chữ trầm thấp lại được truyền đến: “Lúc cắn tay tôi trên giường, đâu thấy em mở miệng ngậm miệng Phó tổng như thế này? Thay đổi cách gọi tôi mới cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực cho em chứ, đúng không?”
Chỉ vậy thôi?
Tạ Âm Lâu hơi nghiêng mặt khẽ cười: “Vậy gọi anh là Phó Hương Hương nhé?”
Không biết Phó Dung Dữ ở đầu bên kia có bị xưng hô ấu trĩ này dọa cho sợ đến mức tắt luôn dục vọng hay không.
Tạ Âm Lâu không thức thời siết chặt điện thoại, cảm giác điện thoại gọi lâu có hơi nóng lên, không chờ Phó Dung Dữ có thừa nhận tên gọi này hay không, cô đã nói tiếp: “Phó Hương Hương à, làm ơn đi mà…”
Nói xong cô đã ngắt cuộc gọi.
Tạ Âm Lâu có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Phó Dung Dữ, môi cô khẽ cong lên, không nhịn được mà bật cười.
Thang Nguyễn ôm chén lại gần cô, mở đôi mắt to tròn khoa tay múa chân hỏi: ⌈Bà chủ nhỏ à, chị gọi điện thoại với ai vậy… Nghe thấy chuyện buồn cười gì à?⌋
Tạ Âm Lâu khẽ ho hai tiếng, cố ý nói: “Em khoa tay múa chân gì vậy? Chị nhìn không hiểu.”
Thang Nguyễn lập tức lắc đầu, bà chủ nhỏ lại đang giả vờ thất học.
…Tứ Thành, trong phòng riêng Đàn Cung.
Phó Dung Dữ ngồi trên sô pha bọc da nói chuyện điện thoại xong thì cầm di động trên tay im lặng một lúc, sau đó anh nghiêng mặt hỏi người khác một câu: “Vân Thanh Lê thích cái gì?”
Bùi Liệt bị anh dọa giật mình, suýt nữa bị điếu thuốc làm bỏng tay: “Sao tôi biết người phụ nữ của lão Chu thích gì được?”
Bùi Trang ngồi đối diện trợn mắt nhìn anh trai nhà mình, tiếp lời: “Thanh Lê còn thích gì nữa chứ, thích anh Chu đó.”
Đây chẳng phải là chuyện mọi người trong nhóm họ đều biết sao, trong phòng riêng có vài người quen thân với Phó Dung Dữ, thấy anh bất ngờ hỏi vậy thì có một người bạn họ Triệu khác cười như không cười chọc ghẹo: “Dung Dữ à… Không phải cậu muốn chọc gậy bánh xe đó chứ?”
Bùi Liệt hăng hái: “Kích thích như vậy à? Đừng nói ra ngoài nha… Tôi thật sự cảm thấy từ tình yêu học đường thuần khiết đến oán phụ trong nhà quyền thế chỉ cần một Chu Tự Chi là đủ rồi. Không biết sao đang yên đang lành Vân Thanh Lê không chịu làm người đẹp Côn khúc, lại không chịu nghe theo lời khuyên cứ muốn kết hôn.”
Vẻ mặt Phó Dung Dữ rất bình tĩnh, như là không hứng thú gì với chuyện tình cảm cá nhân của bạn tốt.
Anh nhìn về phía Bùi Trang – cô gái duy nhất ở đây, khẽ nhếch môi mỏng, hỏi: “Em biết Vân Thanh Lê thích cái gì sao?”
Đèn tường chiếu lên Phó Dung Dữ, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm tinh xảo như ngọc, Bùi Trang luôn quan sát anh, cô ấy cũng rung động, nhưng biết rõ bên cạnh Phó Dung Dữ vốn không thiếu những cô gái xinh đẹp luôn sán lại gần.
Cho nên chút cảm xúc ngưỡng mộ này đã bị cô ấy giấu kín, lên tiếng: “Em có thể hỏi giúp anh Dung Dữ.”
Phó Dung Dữ khẽ gật đầu, tích chữ như vàng nói một câu: “Cảm ơn.”
Không ngờ vừa nói xong, những người có mặt trong phòng riêng đêm nay lại trêu chọc vài câu.
Rồi không biết lan truyền thế nào mà tất cả mọi người đều âm thầm cho rằng Phó Dung Dữ cảm thấy hứng thú với Vân Thanh Lê, chuyện này giống như một luồng gió ma quỷ lan đến tận chỗ Hình Lệ mới nghỉ phép xong.
“Trời đất ơi, ai vô đạo đức mà chụp cái nồi này cho Phó tổng nhà tôi vậy!”
“Sao anh ấy có thể qua lại với phụ nữ có chồng chứ, cẩn thận bị hại à… Hơn nữa gần đây Phó Tổng nhà tôi có người trong lòng rồi, mới quen hai ba ngày đã dắt cô gái ấy về ngủ mấy lần, đầu bảng hộp đêm cũng chưa có ai tận tâm chăm chỉ vậy đâu.”
Cô ấy vừa nói xong thì lập tức có người nảy sinh lòng hiếu kỳ hỏi: “Hồ ly Hình à, là em gái xinh đẹp nào làm Phó Tổng nhớ thương như vậy?”
Hình Lệ đang ngồi trên ghế, bộ váy chiết eo màu xanh lam trên người càng tôn lên vẻ gợi cảm của cô ấy, nhưng kết quả cô ấy nói ra đã lập tức đập tan những ảo tưởng mà những người đàn ông có mặt ở đây dành cho cô ấy:
“Muốn nghe tiếp à, phải tốn phí.”
Mọi người đen mặt: “Buổi tối cô đi ra đường không sợ bị trùm bao tải đánh à?”
Hình Lệ cong đôi môi kiều diễm, vỗ tay: “Làm ơn, thân hình mảnh mai này của tôi đã được pháp luật bảo vệ rồi đấy, dám đụng một đầu ngón tay vào tôi xem… Cẩn thận tôi báo cảnh sát.”
“…”
Mọi người đều biết với tính cách của cô ấy không báo cảnh sát thì cũng chẳng ai dám trêu vào.
Nguyên nhân vì đây là công ty tập đoàn Phó thị, chỗ dựa của Hình Lệ nhìn như là Phó Dung Dữ, nhưng thực tế chống lưng cho cô ấy chính là bệnh nhân Phó Dung Hồi đang dưỡng bệnh kia.
Từng có người ghen tỵ với Hình Lệ, ghen ghét nói: “Phó Dung Hồi đã sắp chết rồi, đến lúc đó xem Hình Lệ có thể đi ngang trong công ty được bao lâu?”
Mà Hình Lệ cũng không để ý những con tôm con tép đó nhìn mình thế nào, nhất định cứ lập lời thề phải làm một yêu nữ.
Bây giờ cô ấy là quản lý phòng thư ký, chỉ cần ai muốn tìm Phó Dung Dữ đều không thể qua được cửa ải cô ấy, vào lúc chạng vạng, có đồng nghiệp đến hỏi thăm: “Phó tổng đâu, có một tập văn kiện cần anh ấy ký tên.”
Lần này Hình Lệ không đòi thu phí, mà ngồi dặm son môi, nói: “Đi Lịch Thành phục vụ người đẹp rồi…”
*
Hoa tường vi leo trên bức tường màu trắng đã được Thang Nguyễn cứu sống lại, mấy hôm nay đúng lúc nở rộ, nhất là khi hoàng hôn xuống núi, một chút ánh sáng màu cam dịu nhẹ chiếu rọi lên cánh hoa xếp tầng trùng điệp, giống như một bức tranh sơn dầu đậm màu và đầy rực rỡ.
Tạ Âm Lâu mặc một cái váy màu xanh lục đậm đang đứng dưới vòm hoa tưới nước, cánh cửa ngoài sân vang lên tiếng kẽo kẹt, Thang Nguyễn thấy có khách đến vội chạy ra tiếp đón, bởi vì ngôn ngữ giao tiếp của người câm là tay, ngoài cửa có tiếng động, cô loáng thoáng nghe thấy một giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên.
“Tôi tìm bà chủ…”
Bàn tay Tạ Âm Lâu run lên, bất cẩn làm nước văng ướt làn váy màu xanh lục, khiến màu sắc chiếc váy càng thêm đậm hơn. Cô không đi ra, mà bất ngờ quay đầu nhìn ra phía sau, rồi bất ngờ nhìn thấy Phó Dung Dữ mặc áo trắng quần đen.
Anh giả vờ làm khách hàng đến xem sườn xám, thấy Thang Nguyễn viết chữ trên điện thoại hỏi anh: “Anh muốn mua sườn xám tặng ai trong nhà?”
Phó Dung Dữ nhếch môi mỏng cười nhạt: “Tặng một cô gái.”
Thang Nguyễn lại hỏi: “Là cô gái thế nào?”
Không hiểu sao Tạ Âm Lâu thấy Phó Dung Dữ đảo mắt nhìn về phía cô, đầu ngón tay cô siết chặt vòi sen, lại nghe thấy anh dùng giọng điệu đứng đắn nói: “Tóc dài, da trắng, eo thon…”
“Thang Nguyễn, đây là khách hàng mà bạn giới thiệu cho chị, em bận gì thì bận đi.”
Tạ Âm Lâu kịp thời cắt lời nói của Phó Dung Dữ, cô cất bước đi tới, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt của anh, đầu tiên ra hiệu cho Thang Nguyễn đang hỏi không ngừng dừng lại, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đến lấy sườn xám đúng không, đi theo tôi.”
Phó Dung Dữ rất phối hợp đi cùng cô, một trước một sau bước vào phòng sườn xám.
Thang Nguyễn ở bên ngoài nhìn hai bóng lưng xứng đôi đến kỳ lạ của hai người, vuốt tóc, luôn cảm thấy có gì đó kỳ quái.
Cửa phòng làm việc vừa đóng lại.
Tạ Âm Lâu vừa định hỏi sao anh không báo mà đã đến, nhưng cô còn chưa kịp xoay người đã bị Phó Dung Dữ kéo lại, lòng bàn tay ấm áp nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, giống như muốn đốt chín cô, rồi còn véo nhẹ.
Trái tim cô đập thình thịch, không nhịn được mà chớp hàng lông mi nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai của anh.
Anh cúi người xuống, nâng chiếc cằm trắng nõn lên, sau đó cô có cảm giác như cổ áo bị cắn mở ra, để lộ làn da trắng như tuyết dưới xương quai xanh một lóng ngón tay.
Sau đó cả người bị bế bổng lên, đặt lên mặt bàn đầy tơ lụa.
Động tác của Phó Dung Dữ quá mạnh làm cho góc bàn hoa lê bị trượt vang lên tiếng chói tai, Tạ Âm Lâu giật mình, ngạc nhiên chớp mắt, cánh tay và chân không biết phải đặt ở đâu: “Cửa không khóa, Thang Nguyễn sẽ đi vào.”
Sau khi đỡ cơn thèm, Phó Dung Dữ mở to đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào cô, bàn tay với khớp xương cân đối không thành thật nắm chặt lấy tay cô: “Gọi tôi là Phó Hương Hương?”
Tạ Âm Lâu không ngờ rằng anh cố nhịn đến giờ, rồi lúc này mới bắt đầu tính sổ.
Cô lựa chọn từ bỏ giãy giụa, để mặc hơi thở khi nặng khi nhẹ của anh lướt qua khuôn mặt mình, nhắm chặt hàng mi cong vút, nói: “Nếu anh như vậy… Tôi coi như… được thử cái tên đứng đầu hộp đêm miễn phí, dù sao tôi cũng thích kỹ thuật nát, phải không Phó Tổng?”
“Kỹ thuật nát?”
Phó Dung Dữ bắt đúng từ ngữ quan trọng, anh nhếch môi mỏng lộ ra nụ cười nguy hiểm.
Tạ Âm Lâu nhìn vào mắt anh, sau đó nhắm mắt lại: “Tôi thích thô bạo, đè tôi trên bàn…”
Thật ra từng chữ đều mang ý châm biếm.
Phó Dung Dữ lại nói: “Ừm, tôi thấy mà, trên mặt viết đầy chữ ‘thích’ ra kìa.”
“…”
—hết chương 17—