Sau ngôi trường mới này có một ngọn núi, căn nhà của Tô Uy Long nằm trên ngọn núi đó. Nhà họ Tô phái một vài người làm đến ở cùng tôi, khi đi cùng họ đến căn nhà đó, tôi suýt chút nữa quỳ sụp trước cổng nhà luôn.
Thảo nào Tô Uy Long lại chỉ vào cái ký hiệu hình quan tài!
Ngôi nhà này xây đúng theo hình quan tài, to khổng lồ, còn được sơn màu đen trắng âm u đáng sợ nữa. Tô Uy Long, anh ta đang chơi trò gì thế này?
Tôi run rẩy bước từng bước dè chừng đi vào nhà. Không như tôi nghĩ, khung cảnh bên trong căn nhà rất hoành tráng xa hoa, trái ngược hẳn với vẻ đáng sợ kỳ quặc bên ngoài của nó. Có đầy đủ các phòng như một căn nhà bình thường, đồ đạc cái nào cái nấy đều tinh xảo lấp lánh.
Tôi lần lượt đi từng phòng, cho đến một căn phòng khác biệt hẳn so với các phòng khác. Cửa phòng màu trắng tinh, trên cửa có một dòng chữ nguệch ngoạc được viết bằng máu:
“Phòng tân hôn của chúng ta.”
Tôi ngập ngừng đặt tay lên chốt cửa rồi lại buông ra. Đám người làm đi theo tưởng tôi ngại ngùng nên lập tức kéo nhau đi hết, bỏ lại tôi một mình. Tôi xoắn xuýt đứng trước cửa, vẫn còn đang do dự thì chợt “cạch” một tiếng, cánh cửa chầm chậm mở ra.
Tôi không kịp phòng bị gì, cứ thế ngã thẳng vào trong.
Đập vào mắt tôi là cảnh tượng Tô Uy Long đang sắp xếp bày biện đồ đạc trong phòng, với một thái độ rất nghiêm túc và tỉ mỉ. Điều khiến tôi sững sờ là, căn phòng này được trang trí rất hợp ý tôi.
“Sao đây, thích phòng này chứ gì?”
Tôi im lặng, có thích thật tôi cũng không nhận. Anh ta lại càng thêm kiêu ngạo tự tâng bốc mình cho xem.
“Tôi sẽ ngủ trong phòng này sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn chiếc giường to lớn trước mặt, giường to thế này phải năm người nằm còn dư chỗ ấy, có cần phải phô trương như vậy không?
“Tất nhiên, ngủ với tôi.”
Tô Uy Long thản nhiên trả lời, nét mặt dửng dưng như không. Còn tôi đã đỏ bừng bừng mặt, hai má nóng ran vì xấu hổ. Tôi chỉ có thể lắp bắp nói:
“Này… cái này… tôi còn chưa đủ tuổi…”
Tôi không nhịn được sắp bật khóc đến nơi, đùng một cái một con bé mới lớn như tôi phải ngủ cùng một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đã chết! Nghĩ đến thôi cũng đủ gặp ác mộng rồi!
Tô Uy Long nheo mắt nhìn tôi, chỉ nhếch miệng cười đầy yêu nghiệt chứ không nói gì.
Mấy ngày tiếp theo, anh ta lại đi đâu mất, bỏ lại tôi một mình trong căn nhà này với mấy người làm. Mỗi tối đi ngủ tôi đều nơm nớp lo sợ, không biết anh ta có bất thình lình xuất hiện, nằm cạnh tôi, ngủ cùng tôi trên chiếc giường này không…
Hôm đó, sau khi tan học, tôi đang đi từ cổng trường đến chiếc xe của nhà họ Tô thì bỗng nhìn thấy một bóng người quen thuộc sải bước qua.
Nhất Long?
Ngoại hình của Tô Uy Long và Tô Nhất Long giống hệt nhau, nhưng tôi chưa bao giờ nhầm lẫn giữa hai người họ, vì trên người bọn họ tỏa ra hai thứ khí chất khác nhau hoàn toàn. Tô Uy Long cao ngạo lạnh lùng, còn Tô Nhất Long khỏe khoắn năng động.